Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng cô tịch cắt ngang qua những tán lá xanh non, giọi lên khuôn mặt tinh xảo như pho tượng thoát tục của Cận Thời Xuyên.
Ánh mắt Cận Thời Xuyên chăm chú đặt trên người Cận Cổ Quân với tâm tình phức tạp, làm sao anh có thể không nhận ra là em trai mình yêu Chu Nham Điềm được chứ! Bao năm qua, anh vẫn luôn bóng gió nói rõ quan điểm của mình với Chu Nham Điềm, cũng ý tứ ám chỉ với cô ta rằng có người yêu cô ta hơn sinh mệnh đang đứng ở phía sau chờ cô ta quay đầu lại. Nhưng cô ta căn bản quá mức ương ngạnh và cố chấp, cho nên anh chỉ có thể lạnh nhạt và phớt lờ, hi vọng cô ta sẽ dần chết tâm mà từ bỏ.
Những gì cần nói anh đều đã nói rõ, vậy tại sao cô ta còn dùng đến cách cực đoan như thế?
“Cổ Quân… mong em hãy chăm sóc tốt cho cô ấy. Bây giờ, không phải là thời điểm thích hợp để anh tới gặp cô ấy.” Cận Thời Xuyên ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy mình không nên đến bệnh viện, như thế càng khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng Chu Nham Điềm len lói nhiều thêm. Có những chuyện cô ấy cần phải tự mình đối mặt.
Hai mắt Cận Cổ Quân đỏ rựng, sắc bén nhìn chăm chăm Cận Thời Xuyên, gân xanh nổi trên mặt mỗi lúc một rõ rệt, lửa giận bùng bùng chảy trong lòng anh ta, thiêu đốt trái tim đang rỉ máu của anh ta. “Cận Thời Xuyên… tôi không nghĩ là anh lại tuyệt tình đến mức đó. Nham Điềm đúng là mù mắt mới yêu phải loại người giống như anh.” Anh ta giận quá hoá thẹn, quay sang trố mắt với Viễn Hi Đình quát lớn: “Còn có cả chị nữa, loại phụ nữ không có liêm sỉ. Mười năm trước chị đã bỏ đi, sao không đi luôn đi, còn quay về đây làm cái gì? Chị là đồ phụ nữ kinh tởm nhất mà tôi từng gặp.”
Cận Thời Xuyên đỏ mặt tía tai, ngay lập tức vung một nắm đấm lên giữa mặt Cận Cổ Quân. Do anh dùng lực khá mạnh khiến cho hốc mắt anh ta bầm tím một vùng khá rộng, mí mắt hơi sụp xuống. “Cô ấy là chị dâu mày, không được vô lễ.”
Cận Cổ Quân lại vung tay lên đánh trả: “Cận Thời Xuyên… tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám làm tổn thương Nham Điềm thêm một lần nào nữa thì tôi sẽ nhất định không tha cho anh đâu! Cho dù phải liều cả mạng sống tôi cũng sẽ đấu với anh đến cùng.”
Cứ như thế, anh một đấm tôi một câu, trong chớp mắt, hai gương mặt tuấn lãng đều trở nên biến dạng.
Nhận thấy bầu không khí giữa hai anh em họ Cận sắp toé lửa, Viễn Hi Đình tái mặt chạy tới túm lấy tay Cận Thời Xuyên kéo lại, kịp thời ngăn cản cú đấm thứ tư của anh giáng xuống người Cận Cổ Quân: “Xuyên Xuyên… dừng lại đi. Chỉ là vào bệnh viện thăm bệnh thôi mà, anh đi cùng Cổ Quân đi.”
“Đồ giả nhân giả nghĩa.” Cận Cổ Quân lầm bầm, trong mắt loé lên tia khinh thường.
Cận Thời Xuyên nóng máu muốn đấm lại bị Viễn Hi Đình ôm chặt cánh tay: “Chẳng phải anh đã hứa với em là sẽ không đánh người nữa sao? Anh quên rồi à…”
Thâm tâm Cận Thời Xuyên giằng co dữ dội, sau đó anh lẳng lặng liếc nhìn ánh mắt lo âu của Viễn Hi Đình, rồi vô thức thụt tay về.
Viễn Hi Đình như trút được gánh nặng trong lòng, cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm: “Anh vào bệnh viện thăm cô ấy đi, em tin anh.”
Sau vài giây chần chừ, Cận Thời Xuyên liền gật đầu đồng ý. Anh nhẹ nhành vuốt ve mái tóc mềm của cô, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà chờ anh, anh đi một lát sẽ về.”
“Ừm…” Cô gật đầu một cái, cố nở nụ cười thật tươi: “Anh mau đi đi.”
Cận Thời Xuyên đi khuất, nụ cười trên đầu môi Viễn Hi Đình cũng trở nên buốt giá. Sao cô có thể không biết đó là cạm bẫy chứ? Nhưng cô còn có cách nào khác ư?
Dẫu cho đó là hang cọp thì sao, cô cũng đâu thể ích kỉ giữ anh lại, mặc kệ sống chết của Chu Nham Điềm được.
Nói cô không để tâm là đang dối lòng, có ai mà không để tâm đến chuyện chồng mình nửa đêm nửa hôm đi gặp người phụ nữ khác được, hơn nữa, bản thân cô biết rõ Chu Nham Điềm yêu Cận Thời Xuyên nhiều tới mức nào, cũng đã tự bản thân nếm trải qua mùi vị nham hiểm trong chiêu trò của cô ta, làm sao mà cô không lo lắng cho được?
Suy nghĩ của cô bị hồi chuông di động đánh tan, cô thở dài một hơi đằng đẵng, cúi đầu tìm kiếm di động từ trong túi xách.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đầu giây bên kia đã vang lên chất giọng đầy xa lạ nhưng vô cùng gấp gáp: “Cô Viễn… cô hãy mau chóng tới bệnh viện, ba cô… nguy kịch rồi.”
Tâm tình vốn đang lơ lửng trên mây của Viễn Hi Đình trong phút chốc rơi xuống vực sâu, nước mắt nóng hổi như muốn tuôn ra khỏi khoé mi cay xé.
Cô đứng ngớ người ra một lúc lâu mới phản ứng lại được, tức tốc chạy ra khỏi nhà, bắt taxi tới thẳng bệnh viện.
Suốt cả chặng đường đi, lòng cô như thiêu như đốt, rõ ràng cô đã chuẩn bị cho mình rất nhiều tình huống đối với sự ra đi của Tô Cẩn, nhưng cô lại không nghĩ là đột ngột thế này. Dường như bao nhiêu tâm tư mà cô cất dấu sâu tận đáy lòng một lần nữa cuộn trào, bóp chặt trái tim yếu ớt của cô.
Cho dù, Tô Cẩn có dã thú đến mức nào thì ông ta vẫn là bố của cô, nên cô không muốn dùng cách mà ông ta đã từng đối xử với mình trả lại cho ông ta.
Suốt thời gian qua, dẫu cho cô không tới bệnh viện thăm non nhưng cô vẫn luôn nộp viện phí đầy đủ, thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm bác sĩ về tình hình của ông ta.
Hành lang bệnh viện về đêm trống vắng và cô quạnh đến xé lòng, bước chân dồn dập của cô độc tôn vang lên thanh âm vội vã trong không gian lặng ngắt như tờ, trái tim vô thức đập thình thịch từng hồi, từng cơn. Hai mắt cô tựa như màn sương chiều thu, trong suốt và mờ mịt.
Bóng dáng Viễn Hi Đình nhẹ nhàng lướt qua khu phòng bệnh vip của bệnh viện, vô tình lọt vào mắt của những người bên trong căn phòng số một, khiến mọi hoạt động bên trong đó chững lại chừng vài giây. Còn cô lại chẳng để ý tới bất cứ thứ gì khác, chỉ một mực chạy lướt qua, đi thẳng tới khu cấp cứu.
Cận Thời Xuyên từ kinh ngạc chuyển sang lo lắng, bởi vì chỉ anh mới biết rằng trong ánh mắt ngập nước của cô chứa đầy sự vội vàng. Anh vừa định sải bước rời đi thì Chu Nham Điềm bất chấp lao tới ôm lấy anh từ phía sau. “Anh Xuyên… đừng đi có được không? Xin anh đấy…!”
Cận Cổ Quân nhìn thấy Chu Nham Điềm khổ sở cầu xin thì lòng cũng quặn thắt lại, anh ta hạ thấp giọng, có ý cầu xin: “Anh… ở lại với Nham Điềm một đêm đi. Cô ấy vừa mới cấp cứu vẫn còn rất yếu.”
Bước chân Cận Thời Xuyên tựa như đóng băng, eo anh bị Chu Nham Điềm bó chặt, từ phía sau lưng anh truyền đến chất giọng yếu mềm, có phần run rẩy: “Anh Xuyên… anh có thể vì em một lần không? Viễn Hi Đình… cô ta… không tốt như anh nghĩ đâu! Nếu cô ta tin anh thì vì sao lại chạy tới bệnh viện tìm. Ngoài miệng thì cô ta nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo…”
Sắc mặt Cận Thời Xuyên ngay lập tức đen lại, anh cố ý cắt ngang lời Chu Nham Điềm: “Cô ấy có quyền… Nham Điềm… em đừng tự làm khổ mình nữa, một cô gái giống như em xứng đáng có được hạnh phúc. Em hãy tìm người đàn ông có thể bảo vệ em, còn anh thì không thể…”
Lúc Cận Thời Xuyên định bứt đứt vòng tay của Chu Nham Điềm ra khỏi người mình thì tay Cận Cổ Quân lập tức lao tới chặn lại, ánh mắt anh ta tựa như sóng vỗ mưa rơi đầy hỗn tạp. “Cận Thời Xuyên… nếu lần này anh đi thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được đâu! Anh hãy nhìn xem tay Nham Điềm đã cắt thành ra bộ dạng như thế rồi… sao anh có thể nhẫn tâm như thế hả?”
Theo bản năng phản xạ, Cận Thời Xuyên chậm rãi cúi đầu nhìn xuống cánh tay quấn vải mùng quanh cổ tay trắng nõn của Chu Nham Điềm, cất lên thanh âm lạnh như băng: “Nham Điềm… sinh mệnh là của cô, muốn giữ hay không là quyền của cô. Nếu như bản thân cô chẳng tiếc thân xác mình thì còn mong ai yêu thương cô nữa.”
Nói xong những gì cần nói, Cận Thời Xuyên quả quyết bứt đứt vòng tay của Chu Nham Điềm ra, thẳng thừng rời bước ra khỏi phòng bệnh.
Cánh tay Chu Nham Điềm mềm nhũn rơi tự do trong không trung, mặt tái bệch như không có giọt máu nào cắt qua, cứng đờ như pho tượng điêu khắc, hồn vía treo lơ lửng trên mây, khoé môi run lên bần bật, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt được nên lời. Trái tim cô ta đập rớt mấy nhịp liền, quặn thắt từng cơn đau dữ dội.
Cánh cửa bị anh đóng “rầm” lại, tựa như một lưỡi giáo sắc bén phi thẳng vào tim cô ta.
Anh đi rồi, mang theo cả tình yêu mãnh liệt của cô ta, đốt cháy đi mười lăm năm thanh xuân của cô ta trong phút chốc. Ngay cả khi cô ta dùng mạng sống của mình ra trao đổi thì anh vẫn không một lần ngoái đầu lại nhìn.