Bài thuyết trình của Viễn Hi Đình kết thúc trước những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay giòn dã, có những người cảm động không kìm được nước mắt rơi. Ngay cả những thí sinh khác cũng đồng loạt vỗ tay chúc mừng cô, biểu dương tình yêu nồng cháy mà cô dành cho người ấy.
Dưới sân khấu, Cận Thời Xuyên ngồi giữa dòng người đông như kiến cũng vô thức vỗ vỗ tay không ngừng, đôi con ngươi sâu thẳm trong veo như sương thu phủ kín mặt hồ. Đáy mắt anh ngập tràn thâm tình và ấm áp, chăm chăm nhìn cô không rời.
Khi trải qua bão giông thì người ta mới biết trân trọng khoảng khắc yên bình ở hiện tại.
Hai ánh mắt giao nhau trong không khí, tựa như có dòng điện hai chiều chạy qua, chạm thẳng vào tim, khiến hai linh hồn hoàn toàn tê liệt.
Ý tưởng thiết kế này Viễn Hi Đình đã đưa ra từ khi còn học trung học, nhưng vì có quá nhiều biến cố xảy ra khiến cô phải tạm dừng lại. Nhưng chính vì đi qua sự tôi luyện qua thời gian, oằn mình qua nhiều thăng trầm cuộc sống, mà ý tưởng non nớp ngày nào đã trở nên hoàn thiện, đạt tới mức độc đáo nhất, có điểm nhấn của riêng cô.
Khi ấy cô chỉ nghĩ rằng: dù cho tình yêu của anh và cô có đi đến kết quả hay không thì cô vẫn muốn ghi lại những tinh tuý đẹp đẽ nhất bằng tài năng của mình. Nhờ sự tinh tế và nhạy bén với ngành thiết kế, Viễn Hi Đình khôn khéo đặt trái tim mình vào trong bộ lễ phục do chính cô thiết kế, cô ví tình yêu của mình giống như những nhành hoa tươi bất tử, luôn trường tồn theo thời gian, cô đặt niềm tin của mình vào trong cành lá xanh um tùm bên những khóm hoa sặc sỡ, tất cả đều thể hiện sự thầm kín cùng những tâm tư mà cô muốn gửi gắm tới người mình yêu.
Mặc dù, không ai biết người cô muốn nhắc tới là ai nhưng không thể không thừa nhận cô quả thực là một người hết sức khéo léo và nhạy bén, rất biết cách chọn vật gửi tình.
Giây phút hồi hộp nhất chính là thời khắc công bố kết quả cuộc thi.
MC dõng dạc tuyên bố: “Người dành thắng lợi cuộc thi nhà thiết kế trẻ tài năng toàn quốc năm nay chính là cô Viễn Hi Đình, cùng tác phẩm “tình yêu bất tử”. Xin chúc mừng…”
Tim Viễn Hi Đình như lỗi một nhịp, khiến mọi hoạt động khác đều bị đình trệ theo.
Cô mừng tới mức nước mắt chảy ròng ròng.
Cuối cùng thì cô cũng có thể quang minh chính đại trở thành nhà thiết kế.
Thời khắc cô nhận cúp từ tay nhà tổ chức, tận đáy lòng cô trực trào lên tia ngọt ngào đen xen xúc động.
Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn mơ tưởng tới thời khắc này, nhưng đây mới là cảm xúc chân thật nhất.
Sân khấu nườm nượp người lên kẻ xuống chụp ảnh cùng những nhà thiết kế đạt giải, ánh sáng trở nên rõ rệt hơn, điểm màu sắc rực rỡ trong đôi con ngươi long lanh của Viễn Hi Đình, tạo nên một bức tranh thuỷ mặc bên trong đó.
Buổi tối, tất cả những người có mặt tại chung kết đều sẽ tham gia bữa tiệc chúc mừng ngay tại khách sạn tổ chức.
Viễn Hi Đình không kịp thời gian trở về nhà, chỉ có thể thuê một căn phòng để thay trang phục dạ hội. Cô chầm chậm bước trên dãy hành lang trống vắng, hướng tới căn phòng 402. Lúc cô vừa quẹt thẻ phòng mở cửa, một tiếng nổ “đùng” chợt vang lên, doạ cô giật bắn người. Những mảnh pháo giấy nhiều màu sắc bay bay trong không trung, vấn vương một vài mảnh trên mái tóc uốn sóng buông xoã ngang lưng cô. Căn phòng trong phút chốc trở nên đầy lãng mạn.
Cô theo bản năng vươn tay ôm ngực, điều hoà nhịp thở trong giây lát, sau đó mới liếc mắt nhìn Cận Thời Xuyên rồi tới Viễn Nhiên.
Cận Thời Xuyên xoay người đóng “rầm” cửa lại, vòng tay ôm chầm lấy Viễn Hi Đình: “Chúc mừng bà xã… Em giỏi lắm!”
Cô nhất thời ngẩn người không phản ứng kịp, một giây sau liền nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Con còn ở đây mà, anh làm gì thế?”
Viễn Nhiên biết ý liền quay lưng lại, nâng hai tay bịt kín mắt: “Con chẳng thấy gì cả.”
“Anh đã chuẩn bị lễ phục dự tiệc cho hai mẹ con rồi. Mau thay đồ rồi xuống dưới nhé! Anh… ở dưới đó chờ.” Cận Thời Xuyên lưu luyến buông tay Viễn Hi Đình ra, trước khi rời khỏi người cô còn cố ý cắn nhẹ mang tai cô, nhỏ giọng thầm thì: “Anh yêu em…”
Lòng Viễn Hi Đình tan chảy như bơ sữa, khoé môi mím chặt, tủm tỉm cười không ngớt.
Sau khi thay xong trang phục, Viễn Hi Đình dắt tay con gái đi xuống lầu, ra khỏi thang máy, họ hướng tới hành lang trống trải, từng bước chậm rãi đi xuống những bậc cầu thang.
Lưu Đào mới cầm ly rượu trên tay, còn chưa kịp uống đã bị bộ trang phục trên người Viễn Hi Đình thu hút, hai mắt sáng như đuốc lửa, chằm chằm nhìn cô không rời.
Chầm chậm bước về phía cô, Lưu Đào huýt nhẹ trên bả vai cô, hắng giọng nói nhỏ: “Không hổ là tổng giám đốc Cận Thị, mắt nhìn của Cận Thời Xuyên tốt đó chứ! Lại còn… vừa in, chắc là đã đo… trước rồi nhỉ?”
Khoé môi Lưu Đào giật giật dữ dội, sâu trong đáy mắt chất đầy sự lưu manh, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Viễn Hi Đình.
Cô ngượng chín mặt, đánh yêu một cái trên vai Lưu Đào: “Cậu nói gì thế? Nhiên Nhiên còn ở đây kìa…”
Lưu Đào cười không ngớt, vươn tay về phía Viễn Nhiên: “Nào Nhiên Nhiên… mẹ nuôi dẫn con đi ăn món ngon.”
Hai mắt Viễn Nhiên trong trẻo ngước nhìn Lưu Đào, khoé môi cười tươi như hoa, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay nhỏ bé vào trong tay Lưu Đào, yêu kiều bước đi theo sau mẹ nuôi.
Thăm thú được một lúc, Lưu Đào nhẹ buông tay Viễn Nhiên bảo cô bé tự chơi một mình, còn cô ấy vào nhà vệ sinh một lát.
Lưu Đào đi chưa bao lâu thì mẹ con Tô Kim Nhã liền bước tới, giả tạo ngồi xổm xuống trước mặt Viễn Nhiên, tươi cười chào hỏi: “Cháu là Nhiên Nhiên đúng không? Còn nhớ dì và bà ngoại nữa không?”
“Cháu không quen hai người.” Viễn Nhiên liếc nhìn hai người kia một cái rồi cầm theo miếng bánh ngọt muốn rời đi.
Nhưng lại bị Tô Kim Nhã hung hăng kéo lại: “Cái đồ mất dạy. Mẹ mày không dạy mày lễ nghi sao?”
“Buông ra… tôi không quen hai người…” Viễn Nhiên có phần hốt hoảng, cố giằng tay mình ra khỏi xiềng xích của Tô Kim Nhã nhưng bất thành.
Thời điểm đó, Viễn Hi Đình đang đứng trò chuyện cùng một số ông chủ của các tập đoàn danh tiếng trong ngành thời trang, khi nghe thấy tiếng gọi cầu cứu của Viễn Nhiên: “Mẹ ơi… mẹ… cứu con với…”, thì cô ngay lập tức thả ly rượu xuống bàn, chạy qua giữa dòng người, bước tới chỗ Viễn Nhiên.
Điều đó thu hút bao ánh mắt nhìn về phía họ, Viễn Hi Đình bứt tay Tô Kim Nhã ra khỏi người Viễn Nhiên: “Cô muốn làm gì?”
Tô Kim Nhã tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Chị à… Em chỉ là thấy cháu gái đứng một mình bơ vơ tội nghiệp nên mới tới xem thử thế nào thôi! Chị đừng hiểu nhầm…”
Lưu Đào cũng vừa hay từ nhà vệ sinh trở ra, nhận thấy tình thế không ổn liền thoăn thoắt bước tới. “Tô Kim Nhã… cô thôi diễn trò đi…”
“Ồ… Các người đây là đang sợ thân phận con hoang của nó bại lộ à… Còn chưa kể cô ta dùng đủ mọi thủ đoạn để được gả vào Cận gia nữa…” Tô Kim Nhã điềm nhiên nói.
“Cô im đi.” Lưu Đào hung hăng xông tới đứng chắn trước mặt Tô Kim Nhã, khoanh tay trước ngực, cao cao tại thượng mặt đối mặt với cô ta.
“Tôi… nói gì sai sao?…” Ánh mắt Tô Kim Nhã ngập tràn sự đắc ý.
Xung quanh bắt đầu rầm rộ bàn tán về cô, khiến toàn thân cô run rẩy, tâm bất an trồi lên nỗi sợ hãi.
“Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để vào được Cận gia nhỉ? Nghe nói Cận đại thiếu gia nổi tiếng là căm thù phụ nữ, không ai có thể lại gần kia mà.”
“Đúng là loại phụ nữ không từ thủ đoạn, ngay cả đứa con nhỏ vậy mà cũng lợi dụng cho được…”
Giữa lúc đó, Nguỵ Lan lại châm thêm dầu vào lửa: “Chính vì cô ta có con ngoài dã thú làm bại hoại thanh danh gia tộc nên mới bị Tô gia đuổi ra khỏi nhà, tới bây giờ chắc là vẫn chưa biết bố đứa trẻ là ai. Hazza… nhà họ Tô cũng vì cô ta nên mới sụp đổ, đúng là cái loại rắn độc mà…”