trên bàn ăn, Đông Lục Phúc hỏi Đông Đình Phong một chút chuyện có liên quan đến chính phủ.
gần đây Đông Đình Phong cũng hơi gặp khó khăn, bước đầu là nắm giữ chính quyền, hắn dần dần cho mọi người thấy thực lực của mình, không ít quan chức nhà nước đã phải từ chức, các trùm thuốc phiện nghe tin đã sợ mất mật...
ở trong qua trình này, Thần Huống đi tiên phong ảnhn hưởng cũng không ít, vì Đông Đình Phong mà củng cố địa vị quan trọng trong lòng mọi người, trừ lần đó ra, các thế lực khác đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ Đông Đình Phong.
Đông Lục Phúc đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Tình trạng sức khỏe của Hoắc Trường An như thế nào? cô cô có nói gì không ạ? Đông Đình Phong hỏi.
thời điểm cuối tháng tư, bộ trưởng Hoắc Trường An bị nhồi máu cơ tim, thiếu chút nữa là qua đời, Chung Đề cũng từ thời điểm kia chăm sóc cho Hoắc Trường An, đồng thời cũng quan tâm tới sức khỏe của Hoắc Khải Hàng. Từ đó đến này, hai cha con đều sinh hoạt cùng nhau.
lúc trước Đông Đình Phong đã gặp mặt Hòa Chung Đề. Chung Đề nói với hắn:
“con người thật ra không cần gì nhiều, chỉ cần sống khỏe mạnh, yêu chân thành, đó cũng là một loại giàu có.”
“Hiện tại, ta hiểu ra được rất nhiều chuyện, con người đứng trước cái sinh tử những ân oán gì đó chỉ là nhỏ bé không đáng kể!”
“cả một đời người, hai người gặp gỡ rồi yêu nhau, có thể trong khoảng thời gian này hỗ trợ lẫn nhau, thật ra cũng không nhiều, ngoại trừ ăn ngủ, làm việc, thì còn có bao nhiêu thời gian để chúng ta thư giãn?”
“đáng tiếc, lúc trẻ, chúng ta cho rằng thời gian còn rất nhiều, con người còn có rất nhiều cơ hội, vì thế mà lãng phí rất nhiều quãng thời gian khiến chúng ta vui vẻ hạnh phúc, là cho chính mình nhận nhiều dằn vặt đau đớn. đợi cho chúng ta già đi, chờ ốm đau bệnh tật kéo tới, lúc đó mới phát hiện, có sức khỏe để bảo bảo vệ người mình yêu mới là điều quan trọng nhất.”
Đông Đình Phong biết cô đã yên tâm bỏ xuống lớp ngụy trang của mình.
tương lai, mặc kệ bọn họ có thể cùng nhau đi bao lâu trên con đường đời thì ít nhất bọn họ vẫn có thể có được cuộc sống yên bình mà mình mong muốn...
“Chưa nói! trái tim có vấn đề, chủ yếu nhất là đừng để chịu thêm kích thích! A Đề ở lại bên kia chăm sóc, tiểu tử kia hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì...”
khúc mắc của Đông Lục Phúc với Hoắc Trường An cũng được gỡ bỏ xuống.
Đông Đình Phong gật đầu.
hắn gắp cho Ninh Mẫn một miếng thịt bò, cẩn thận gỡ xương ra, lại gắp cho hai bảo bối mấy viên thịt bò sau đó chính mình mới ăn một chút đồ ăn.
nhân lúc này, hắn hơi lo lắng mới nói:
“hôn lễ cần phải cử hành, cô cô cả một đời không gả cho người, cứ như vậy đi theo Hoắc Trường An cũng không thể như vậy. rõ ràng là sẽ rất ủy khuất. như vậy đi, tìm một cái giáo đường, mời vài người bạn bè thân thích đến... không cần phải làm to lớn lắmđâu, tổ chức nhỏ nhưng ấm cúng là được... việc này, con sẽ bàn với cô cô... đúng rồi, bọn họ cũng chưa có định ngày?”
“còn không có đi! ta thấy, tốt nhất chờ tiểu Ninh sinh xong....... hiện tại quá nóng vội........ đợi đến tháng mười một, thời tiết không nóng không lạnh khi đó cử hành là tốt nhất.........”
Ninh Mẫn thấy chuyện hướng về mình, vộii vàng lắc đầu:
“không cần lo cho con, nếu không muốn tổ chức tiệc lớn thì tốt nhất nên làm sớm một chút, chờ con sinh xong còn phải ở cữ, lâu lắm. hôn lẽ của bọn họ, con có tham gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là tâm tình của bọn họ. con nghĩ nguyên nhân cô cô không muốn cử hành hôn lễ là không muốn làm phiền đến chúng ta, hơn nữa cũng không muốn mọi người biết cô cô và hoắc tiên sinh ở cùng nhau...... bọn họ đã xa nhau lâu như vậy........ thật không dễ dàng gì........”
quan trọng là tương lai còn có thể làm bạn với đối phương bao lâu, đềukhông biết được.
“ừ, việc này lúc nào trở về anh sẽ hỏi bọn họ nghĩ thế nào! A Ninh, như thế nào lại không ăn..”
Đông Đình Phong phát hiện tối nay ninh Mẫn ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng cơm.
Ninh Mẫn nào có khẩu vị gì, lắc đầu cười nói:
“Trước bữa cơm đã uống một cốc sữa, cũng không quá đói!”
lúc sau, mọi người nói chuyện cái gì, ninh MẪn nghe cúng không vào tai, lần nữa thất thần, nhưng Đông Đình Phong vẫn cảm giác được, thừa dịp cô đi vệ sinh liền hỏi Ô Phương, Ô Phương chỉ nói phu nhân nhận một cuộc điện thoại sau đó tâm trạng liền như vậy.
~~~~~
ăn cơm xong, Đông Đình Phong đưa Ninh MẪn ra ngoài đi dạo, đêm hai bảo bối nhỏ cho Hà cúc Hoa chăm sóc.
Vãn Vãn quấn lấy Đông Đình Phong không chịu buông, Đông Kì đem chị kéo lại, như một tiểu đại nhân nói:
“Đừng quấy rầy ba và mẹ hẹn hò...”
“chị cũng muốn hẹn hò với ba, ba gần đây rất bận, cũng chưa đưa chị đi chơi........”
chuyện này Đông Khuynh Vãn rất lơ là: “hiện tại muốn gặp ba là một chuyện rất khó nha..........”
nhìn ba mẹ rời đi, cô buồn buồn, tỏ vẻ đáng thương nhìn bà nội.
Hà cúc hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ: “Ba con bây giờ là Thủ tướng, có nhiều chuyện rất bận............”
“Vật tốt nhất đừng làm thủ tướng nữa?”
cô tức giận: “có ba cũng như không có ba a................”
Đông Kì cũng rối: đúng vậy, gần đây ba thực sự rất bận.......
Hà cúc Hoa trầm mặc: chuyện trên đời này cũng phải có được có mất aiz....
~~~
đêm tháng chín, gió đem mát rượi, hoa cúc sớm đã nở, tỏa ra hương thơm mát theo gió lan khắp vườn.
nơi này là Đạt Lâm Đặc cung, khu nhà khách của Hoàng gia, Tân thủ tướng đều mang theo người nhà vào đây ở.
so với phủ Thủ tướng, Đông viên vẫn nhỏ hơn nhiều, nhưng mà đối với người bình thường, nơi đây vẫn xa hoa rộng rãi.
Đông Đình Phong vốn là muốn ở Cổ Vân Các, nhưng quốc hội cho rằng, Cổ Vân Các bên kia không có an toàn, cho nên lấy khu nhà của Hoàng gia dùng để tiếp đón khách quý đổi thành phủ Thủ tướng.
ba tháng trước, Đông Đình Phong đưa ông nội, mẹ, hai con và đương nhiên quan trọng nhất là vợ hắn đến nơi này ở.
giờ phút này, đêm đã xuống, trong vườn khu nhà hoàng gia đã được thắp đèn sáng lên, đèn đường soi bóng thủ tướng và thủ tướng phu nhân kéo dài vô tận.
bọ họ đi trên đường mòn, gio thổi mát mẻ, nhất thời không nói gì.
đột nhiên, hắn từ phía sau ôm lấy cô, cẩn thận đem cô rúc vào trong lòng hắn, đứng yên trên bờ ao nhỏ, nhìn đài phun nước đang không ngừng phun nước ra....... nước chảy xuống làm mặt nước rung động.
cô cũng không có nói gì cứ hưởng thụ thời khắc như vậy.
mấy ngày nay, bọn họ gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, có khi hắn còn phải ra ngoài giải quyết việc công, đi vài ngày, tuy mỗi ngày có gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng mỗi đêm ngủ một mình đều cảm thấy lạnh lẽo cô độc. cho dù có con, thì vị trí của chồng cũng không thể thay thế được. vì vậy hôm nay được hắn ôm như vậy, cô vô cùng hạnh phúc.
“đang suy nghĩ cái gì?”
hắn hôn nhẹ cô, cảm thấy có chút áy náy, bận quá nên không có thời gian quan tâm chăm sóc cô.
hôm nay, hắn cố ý bớt chút thời gian về ăn tối cùng cô, vốn có một hành trình đã bị hắn hủy bỏ.
cô không có nói chuyện.
“A nó động.”
tay hắn xuyên qua lớp vải mỏng có thể cảm nhận được tiểu tử kia ở trong đang cựa quậy.
“ừ!”
cô ôn nhu cười, bắt lấy tay hắn, tay chạm phải một chỗ cứng rắn
“em đoán đó là chân con gái đá yêu em..........”
Đông Đình Phong sờ tới, chỗ đó mềm mềm mà cứng cứng.
“A Ninh!”
“ừ!”
“thật có lỗi!”
hắn hôn lên tóc cô:“ mới nhận việc mới, cũng chưa quen lắm nên nhiều việc như vậy, chờ sang năm, tất cả rồi cũng đi vào quỹ đạo.”
“Anh thật ngốc.”
cô vỗ vỗ tay lên lưng hắn.
“anh cứ yên tâm đi làm, đừng nghĩ về em......... em ở nhà có người chăm sóc cho rất tốt...........”
đây chỉ là an ủi, hắn biết cô có rất nhiều bất mãn nhưng bị lý trí đè xuống.
“Vừa rồi, em muốn nói với anh cái gì?”
hắn xoay ngừoi cô lại, để cho hai người đối mặt với nhau.
cô ôm lấy cổ hắn, tinh tế nhìn, lúc trước, lần này đi công tác lại là ba ngày.
“Làm sao bây giờ? chỉ muốn hôn anh!”
cô không đáp chỉ cúi đầu lẩm bẩm một câu.
hắn nhìn xung quanh, nơi này sẽ có ngừoi đi lại. “trở về phòng sẽđể em hôn.....”
“thủ tướng đại nhân chú ý hình tượng!” cô cười cười.
hắn hơi nhíu mày, cúi xuống triền miên hôn cô.
vừa hôn, Trần tụy từ xa đi tới báo cáo, nhìn thấy chỉ mỉm cười lui ra.
hôn đến mức hơi thở rối loạn sắc mặt ửng hồng bọn họ mới buông ra.
“ở trước mặt em anh chưa bao giờ để ý đến hình tượng!”
Đông Đình Phong cừoi lại nói. Ninh Mẫn nhéo nhéo mũi hắn.
“nói đi, có chuyện gì băn khoăn?”
“Muốn hỏi anh một chuyện..........”
“muốn hỏi cứ hỏi, giữa chúng ta để điều nghi vấn như vậy sao?”
hắn nâng cằm cô “nếu không nói, anh sẽ giận!”
cô đẩy hắn ra: “lúc anh nhập ngũ có hay không.......... có hay không..............”
cô cân nhắc không biết hỏi thế nào suy nghĩ hồi lâu liền nói thẳng:“ có hay không làm kiểm tra tinh ***”
Đông Đình Phong ngẩn ra: “vì sao hỏi vấn đề này?”
“anh trả lời đi có hay không? em biết, trước khi nhập ngũ tân binh đều phải kiểm tra toàn diện.”
hỏi cái này tim cô đập loạn nhịp.
“có”
rõ ràng một chữ này đã làm tâm tư Ninh MẪn lao xuống dốc~~~~~~~~~~~~