thanh âm trong điện thoại rất yếu ớt, nhưng Ninh Mẫn vẫn nghe được rõ ràng, Đúng là của An Na.
chắc là do người mất tích đã lâu nên cô nghe xong có chút ngỡ ngàng, nghĩ rằng: An Na là ai?
ngơ ngác hồi lâu mới nhớ lại, thì ra là người phụ nữ kia.
“Tiêu hóa” lại nửa câu nói sau, lòng cô bỗng cảm thấy kinh hãi.
Thủ tướng bây giờ là chồng của cô, chỉ cần nghe thấy người phụ nữ khác nói tin như vậy chỉ e người khác đã giận tím mặt. mà cô gần như cũng chỉ kinh ngạc một chút, sau đó là im lặng.
cô gái an Na này, đã từng được Hà Cúc Hoa nhận làm con nuôi, Cẩn chi cũng xem cô như em gái của mình, nhưng đối với cô lại không có gì đặc biệt, suy cho cũng nếu hai nhà không có quan hệ thì cũng chỉ như hai người khác qua đường, một nhân vật bé nhỏ đáng thương mà thôi.
thời gian hai tháng kia, cô ta náo loạn như vậy, cuối cũng lại thần bí mất tích, là ai đã mang cô ta đi, không thể nào biết được, cũng không công khai minh bạch nói đứa bé kia là ai?
nói đến chuyện này thật cảm thấy khó hiểu.
nhưng bởi vì chuyện này đã qua rất lâu rồi, hơn nữa, Cẩn Chi cũng không có tra ra cái gì, cho nên, chuyện cho tới bây giờ cô cũng đã nhanh chóng quên đi.
khô ng thể tưởng tượng được, cô ta cứ tự nhiên mà hiện ra, hơn nữa còn khẳng định: cô ta đã sinh cho Đông Đình Phong một đứa con trai.
“Phải không?” Ninh Mẫn vẫn rất bình tĩnh.
“Nghe ngữ khí của cô giống như không tin?” trong giọng nói của cô ta có một loại tự tin không cần nghi ngờ.
“tôi cần phải tin sao?”
“Tôi chính xác là sinh cho Đông Đình Phong một đứa con trai.” An Na lần nữa nhắc lại.
“Vậy cô hẳn là nên đi nới cho Đông Đình Phong. nói cho tôi có ích gì?”
lẽ nào cô ta muốn cho cô tức điên lên sao?
Buồn cười. ( chuẩn đấy ^^)
chuyện bịa đặt, cô tin mới là lại!
“Xem ra cô vẫn không tin.”
An Na bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.
“Tôi tin hay không tin tuyệt đối không quan trọng.”
“Cô thật ra cũng chỉ cố tỏ ra bình tĩnh thôi.”
“Một người coi trọng một người khác thì mới để ý đến người kia. chuyện này cô sống nhiều năm như vậy hẳn là nên hiểu được!”
An Na dường như không có nghe cô nói chuyện, cô ta chưa kịp nghe hết lời thì nhớ ra một câu:
“Tôi sắp chết!”
Ninh Mẫn nghe được, có chút không rõ ràng, nghĩ nghĩ, mới hỏi:
“Cái gì?”
“Tôi nói tôi sắp chết!”
Ninh Mẫn: “........”
tiết tấu của người phụ nữ này quá nhanh.
cô không thể xác định được lời này là thật hay là giả?
lúc này, bên kia truyền đến tiếng thở dài của An Na:
“Ninh Mẫ, tôi không có cầu xin cô cái gì, nhưng muốn đế cho con trai ta nhận tổ quy tông... hiện tại tôi có thể nghiêm túc nói cho cô biết: anh ấy biết rất rõ đây là con trai của Đông Đình Phong. nếu không tin, cô có thể đi xét nghiệm DNA, kết quả sẽ chứng minh lời nới của tôi không phải nói dối.”
phản ứng của Ninh Mẫn là kinh ngạc....
cô ta cứ như vậy để bọn họ đem con mình đi xét nghiệm?
cô ta sao chắc chắn như vậy?
“Lúc trước, anh ấy cũng chưa từng chạm vào người cô.... Cô là thánh mẫu sao?
tahnh âm lạnh lùng nhắc nhở còn mang theo ý châm chọc, cô đương nhiên là tin tưởng Đông Đình Phong.
an Na nở một nụ cười, nói: “Đúng, anh ấy không có chạm vào tôi. nếu muốn sinh con cũng đâu cần phải lên giường với nhau~~~ Ninh Mân, cô nói có phải hay không?”
mí mắt Ninh Mẫn giật giật: “Ví dụ?”
“ví dụ như thụ tinh nhân tạo!”
An Na cười, thanh âm lộ ra vẻ hưng phấn cẩm thấy mình đãthắng.
“Hiện tại tôi đã sinh nó ra rồi. mặc kệ Đông Đình Phong có thừa nhận hay không, đứa bé này đều là con của hắn. có quan hệ huyết thống, đó là điều không thể chối cãi.”
nhưng Ninh Mẫn vẫn như trước bình tĩnh: “phải không? muốn thụ tinh nhân tại nhất định phải có tinh ***, xin hỏi cô có có tinh *** của anh ấy không? theo tôi được biết, anh ấy cho tới bây giừo chưa có đi hiến Tinh ***”
“anh ấy có hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, trứng của tôi và tinh *** của anh ấy kết hợp với nhau chuyện này là thật.”
“cô như thế nào có thể xác định như vậy?”
“Đúng, tôi có thể xác định.”
“Nói nghe một chút!”
“tôi chỉ nghe nói anh ấy là nhập ngũ sau đó kiểm tra sức khỏe thì bị giữ lại.”
thanh âm của An Na cực kì khoái trá.
“Ninh Mẫn, cô cũng là quân nhân, nên biết trong bộ đội có một cái quy định..... ở Đông Ngải Quốc, đối với người mới nhập ngũ đều phải tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn thân một lần. vì khuyến khích mọi người tích cực đi lính, trong đó bao gồm cả nữ thì kiểm tra phụ khoa, nam thì phải kiểm tra tinh trùng, phí kiểm tra sẽ do chính phủ trả tiền........... tinh trùng của Đông Đình Phong là ở thời điểm kia mà có........”
tóc gáy Ninh Mẫn vì câu nói này mà dựng đứng lên.
Ninh Mẫn trầm mặc thật lâu, trên lưng từng đợt khí lạnh tràn lên khiến cô không khỏi rùng mình.
mà lạoi trầm mặc này làm cho An Na cao hứng phi thường, cho đến nay cô cũng đã mất hết toàn bộ hi vọng, chỉ có duy nhất niềm vui này để kích thích bọn họ.
“Đại khái, mẫu xét nghiệm đều đã bị xử lý, nhưng mà, một mình Đông Đình Phong lại bị giữ lại. bác sĩ ở bệnh viên quân khu đã kiểm chứng, ước chừng là dự đoán đây chính là của Đông Đìnnh Phong.”
tiếng cười của cô ta rất phấn khởi.
Tâm tư Ninh Mẫn bắt đầu bất ổn, hít sâu một lần nữa, tự nói với mình: bình tĩnh, đừng tin, chuyện hoang đường như vậy không có khả năng....
“Cô hiện tại đang ở nơi nào?”
“Tôi ở chỗ của tôi.”
“Ai ở bên cạnh cô!”
sau khi sinh đứa trẻ, bên cạnh hẳn là phải có người hần hạ mới đúng. an Na đã không còn người thân. ngừơi có thể ở bên cạnh cô nhất định là người đối đầu với Cẩn Chi.
“Đây là chuyện cô không cần phải quan tâm. chuyện cô có thể làm chính là gặp mặt tôi.”
“Nếu tôi không đến!”
“thì Đông Ngải Quốc sẽ có một scandal về Đông Đình Phong được truyền thông đưa tin. Thủ tướng đại nhân chơi đùa phụ nữ có con xong vứt bỏ, sự thật như vậy sẽ ảnh hưởng đến địa vị của anh ấy.”
thanh âm An Na mạnh mẽ uy hiếp.
“Địa chỉ!”
tâm loạn nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước.
không rối loạn không sợ hãi đây mới là tác phong của Ninh Mẫn.
nhưng an Na không có trả lời ngay mà hỏi: “Cô tính khi nào? hiện tại thì sao?”
“Bây giờ là chạng vạng, tôi đã nhìn thấy xe của Cẩn chi trở về. Hôm nay tôi không thể ra ngoài.”
“Nghe nói anh ấy đối xử với cô rất tốt!”
Ninh MẪn không nói tiếp, trong lòng người phụ nữ này đã trần ngập ganh tỵ, lòng cô đã sớm khó chịu. nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện đứa bé hoang đường vô căn cứ như vậy.
“Nhưng mà Ninh Mẫn, tối hôm nay tôi muốn nhìn thấy cô.”
“Vì sao là hôm nay?”
“Cô đến rồi biết. buổi tối, tám giờ, tôi sẽ gọi lại cho cô...”
cuộc trò chuyện bị cắt đứt, trong di động truyền đến thanh âm “tút tút”
Ninh Mẫn đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Đông Đình Phong đang đi vào cửa, Vãn Vãn vội chạy ra ngoài, Đông Đinh Phong đem đứa nhỏ bế lên, ngồi lên cổ, Vãn Vãn cười vui vẻ, luồn tay vào tóc Đông Đình Phong, gương mặt phiếm hồng, đứa nhỏ này đã dần dần khỏe mạnh.
nếu là trước kia, cô nhìn thấy hắn trở về sớm đã không kiềm chế được di xuống đón hắn mỉm cười, nhưng hôm nay tâm tình cô bị cuộc điện thoại ngoài ý muốn kia làn cho rối loạn.
trong lòng nhất thời khó có thể bình ổn. cô xoa xoa gương mặt, quay đầu hỏi: “tiểu Ô, sắc mặt của tôi kém không?”
Ô Phương tinh tế nhìn gật đầu: “Hơi khó coi.”
dừng một chút, Ô Phương không nhịn được lại hỏi: “Ai gọi vậy?”
Ninh Mẫn không đáp lại, đỡ thắt lưng đi xuống dưới lầu.
xuống phòng khách, vừa vặn Đông Đình Phong và Vãn Vãn cũng vào đến nơi, nhìn thấy cô, hắn buông Vãn Vãn ra, lại sờ gương mặt nhỏ nhắn củ a con trai sau đó nhìn cô:
“Anh về rồi, ăn cơm chưa?”
“Hôm nay về hơi sớm nha!” cô nhìn đồng hồ.
“Ừ! nhớ em!”
lời này làm cho Ninh Mẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
hắn đã đi tới.
“hôm nay tiểu bảo bảo có hư không?”
Vãn vãn đi lại đây nắm chặt tay ba mẹ. “Ba, hôm nay em gái rất ngoan nha!”
Ninh Mẫn vuốt ve mặt con gái, gật đầu mỉm cười:
“Đúng, rất ngoan... đi thôi, đi ăn cơm đi, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.”
Đông Đình Phong nhìn thoáng qua vợ, phụ nữ có thai bụng thật to, hai tay chống thắt lưng, khuôn mặt vẫn hiển nhiên là gầy, ánh mắt rất phức tạp, mái tóc dài mấy hôm trước đã bị cắt đi, dùng một cái dây buộc cao lên, dáng vẻ mang thai rất mũm mĩm...........
“Có việc?”
hôm nay nhìn qua Ninh MẪn, trên chán có chút mồ hôi, nụ cười cũng không vui như thường ngày.
hắn đã phát hiện ra điều này.
“Ừ!”
Đông Đình Phong đỡ cô, hướng nhà ăn đi tới, đáy mắt có vẻ cân nhắc.
~~~~~~~~~~~