Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 328



Trong bữa tiệc, hắn bị chuốc rượu, sau đó bị bạn bè náo loạn một lúc sau mới được đi ngủ, bởi vì cô không có ở bên, nên không được tự nhiên, ngủ cũng không được, chỉ có thể ra ngoài ngắm sao, chuyện này mà lộ ra ngoài thật sự thành trò cười cho đám bạn bè của hắn.

Thật ra, đêm qua, hắn cũng gọi điện nói chuyện với cô. Trước khi kết hôn có rất nhiều điều lo lắng, sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì. Sáng nay hắn cũng đặc biệt dậy sớm, cả người rất hưng phấn, hận không thể một bước bay luôn sang đó, đem người ôm vào lòng,mới có thể cảm thấy chân thực.

“Hôm nay, tôi là một thành viên trong đoàn dâu phụ của Ninh tỷ tỷ, những chuyện khác không quan tâm... mau mau mau, anh của tôi đâu? mau nói anh ấy tới gọi cửa!”

Đông Lôi không thuận theo cũng không buông tha, rất rõ ràng đây là cô cố ý đùa giỡn anh trai.

đúng vậy, đây là hôn lễ của anh hai, người mà từ nhỏ luôn trêu chọc cô, cô đã nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội trả đũa, ai ngờ đây chính là cơ hội tốt để cô bắt nạt anh hai.

trước kia, cô mong muốn anh hai có thể lấy An Na, trong đó có một nguyên nhân, chính là cô có thể làm phù dâu cho An Na, cios thể nhân dịp này bắt nạt anh hai một chút.

cho tới bây giờ, cô quả thật đã làm phù dâu, những mà cô dâu lại thay đổi.

cũng ma, cô cũng rất thích người chị dâu này.

Đông Đình Phonmg nghe vậy, khẽ cười, đi lên giõ cửa:

“Vậy em muốn thế nào? bao nhiêu?”

“Anh, anh đến rồi!”

Đông Lôi vui vẻ kêu lên, nhưng lại lập tức hạ thấp âm thanh nói với người bên cạnh:

“Anh tôi đến rồi, mọi người im lặng nha... Mẫn Mẫn, tiểu Kì, hai người cũng im lặng nha...”

bên trong lập tức im lặng, tựa như cũng đang chờ kịch hay để xem.

trong chốc lát, thanh âm của Đông Lôi lại vang lên.

“Ai da, em không phải lừa đảo hay kẻ cắp gì, chỉ ở đây thay chị dâu đòi một chút lợi ích...”

“Anh, anh nhìn xem, phù dâu bọn em cũng phải được phát hồng bao nha. cũng không cần nhiều, nhưng cần làm đúng như phong tục của Đông Ngải Quốc. sau đó là cho cô dâu. cho càng nhiều, chứng tỏ càng yêu sâu nặng...”

“Cho nên a, em hỏi anh một chút, anh chuẩn bị bao nhiêu vậy?”

“Nếu ít, chị dâu nhất định sẽ không vui, nhất định sẽ không cho người mở cửa... chuyện này, anh nên suy nghĩ kĩ nha...”

“999999.99 có đủ hay không?”

Thần Huống bên cạnh trêu chọc một câu.

người đàn ông này làm việc luôn cẩn thận nghiêm túc, cũng rất ít khi tham gia hôn lễ của người khác, làm phù rể thì càng không, nhưng lần này là bạn thân hắn, hắn tuyệt đối không thể không tham gia. nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ không làm.

nhưng hôm nay là hôn lễ của Cẩn Chi, hắn đương nhiên là phải đến rồi.

lúac này nhìn bọn họ náo loạn, hắn cảm thấy đặc biệt có hứng thú, thậm chí còn đang suy nghĩ tiểu nha đầu xấu xa nghịch ngợm kia còn muốn làm khó anh trai mình như thế nào?

tâm tình Thần Huống cũng rất vui vẻ, bạn thân hắn cuối cùng cũng lấy được một ý trung nhân mà trong lòng cũng rất vui mừng thay cho bạn.

“chậc, Thần đại ca, anh cũng không phải anh trai em, hơn nữa anh cũng qua keo kiệt rồi... nói ra thật là mất mặt anh ấy... anh, anh nghĩ sao?”

Đông Lôi khinh bỉ, làm Thần Thàn bên cạnh cứng lưỡi, giật nhẹ góc áo của mình, nói thầm một câu:

“cô nương này ai lấy được chứ?”

đồng thời còn làm một động tác làm Thần Huống bên cạnh nhếch khóe miệng.

hắn biết, hắn có nói đến 100 ngàn cũng chưa thể lọt vào mắt xanh của Đông Lôi, huống hồ, Đông gia lại rất giàu có...

Đông Đình Phong nghĩ nghĩ, gọi Trần tụy đến, thì thầm một câu, ngay sau đó Trần Tụy đi ra ngoài, cầm một tập văn kiện đến, hắn tùy ý xem một chút, sau đó ký tên xuống một tờ giấy, hướng khe cửa nhét vào sau đó cười nhạt hỏi một câu:

“nhìn xem, như vậy đã đủ chưa?”

lập tức bên trong truyền đến tiếng suýt xoa cxura đám dâu phụ.

“Oa, thật là nhiều nha. em nói này chị dâu cũng đừng khách khí nha, nhanh nhận lấy... anh, bọn em nhận nha...”

“Lôi Lôi, như vậy không được.”

bên trong Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại rung động lòng người.

Thần Huống và Kiều Sâm quay đầu lại, âm thầm suy đoán: người này rốt cuộc cho cái gì?

“Cái gì không tốt... đây là chị nên được... hihi, anh, nghe thấy không? chị dâu đã bị thành ý của anh làm cho xiêu lòng rồi, lại còn nói đỡ cho nữa. nhưng mà cửa này mở không ra, không phải chỉ một mình chị dâu quyết định là xong. anh trả lời mấy vấn đề của các phù dâu, trả lời tốt, mới có thể vào đón cô dâu xinh đẹp này đi...”

ngoiaf cửa, Đông Đình Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, hôm nay là ngày vui của hắn nên hắn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho em gái mình đùa nghịch một chút, càng đùa càng vui~~~

“Hỏi đi...”

“Được, vấn đề này thật ra rất đơn giản...”

tiểu cô nương bên trong hắnngiojng:

“Anh, anh và chị dâu hôn nhau lần đầu tiên là vào lúc nào?”

ngữ khí này mang đậm ý cười.

đông Đình Phong ngẩn ngơ dở khóc dở cười, hỏi thật hay~~~

hắn không khỏi sờ sờ cái mũi, nhìn đến xung quanh một đám đang cười, nhìn Đông Lôi đào hố anh trai mình.

rất thú vị nha!

hừ, nha đầu thối, chờ đến khi em kết hôn, anh cũng sẽ náo loạn hôn lễ của em...

trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.

“Mau trả lời a, anh nếu không trả lời được cẩn thận chị dâu tức giận nha...”

cô hì hì cười vui vẻ.

con bé hư này!

trong lòng hắn cảm thán, nói ra một cai thời gian:

“Bảy năm trước, ngày sinh nhật anh”

vừa hôn liền xảy ra chuyện không thể cứu vãn nên mới có ngày hôm nay.

“Hi hi... chị dâu à, có phải hay không? có phải hay không a? nếu ssai... phải phạt...”

tiểu nha đầu này ở trong phòng làm cô dâu của hắn khó xử.

“Được rồi được rồi chị dâu đã thừa nhận... vấn đề thứ hai, anh thích nhất nơi nào trên người chị dâu?”

lời này nói ra mang đậm ý cười, con bé kia đã hỏi đến vấn đề tế nhị...

bên ngoài, thần Huống cũng nhếch khóe miệng lên thành vòng cung hoàn mĩ, trong đầu tưởng tượng ra cái cảnh tiểu yêu tinh xấu xa kia thật là một kẻ phá hoại không hơn không kém.

“Tất cả đều thích!”

Đông Đình Phong cảnm thấy cả người mình đã nóng lên.

“Không có tất cả,c hỉ có duy nhất!”

con bé ngốc kia vẫn còn không sợ chết tiếp tục gấy khó dễ.

“Mời anh nói ra một nơi duy nhất.”

“Anh nói này, Đông Lôi tiểu thư, em đùa có chừng mực thôi nha...”

Đông Đình Phong bình tĩnh nhắc nhở.

cô cười haha: “chị dâu, chị xem đi, anh hai sốt ruột rồi... được rồi, coi như tính. Anh, bây giờ là câu hỏi cuối cùng, muốn vào, phải kêu ba tiếng ‘vợ ơi anh yêu em chết mất’ .... nhất định phải nói, nếu không thì không mở cửa..... chuẩn bị, bắt đầu..........”

chú rể đen mặt, nha đầu chết tiệt này... đây chẳng phải là muốn chơi đểu hắn sao...

muốn Đông Đình Phong làm chuyện như vậy trước mặt nhiều người á? đừng mơ!!! bên ngoài, ai dám đùa với hắn, hắn cũng ba mươi rồi, mà bị một con bé hư như vậy đem ra đùa giỡn, hắn làm sao có thể nhịn?

nhưng mà nếu không nói thì lại không mở cửa...

mắt hắn nhanh như chớp đảo một vòng, không nói tiếng nào liền xoay người rời đi.......

ngay sau đó, Đông Lôi ở trong phòng nghe được Thần Thản la lên:

“Xong rồi xong rồi.... Đông Lôi, em gây họa lớn rồi..... anh hai em sợ qua chạy mất dép rồi....... bây giờ thì thảm rồi, không có chú rể thì làm sao bây giờ?..................”

cái gì? chạy rồi?

Đông Lôi mặt mày hớn hở vừa nghe xong liền trợn tròn mắt.

cô mở cửa thò đầu ra ngoài, chỉ thấy vài người đang xem trò hay, còn anh hai thì không thấy bóng dáng đâu....

ai nha, thật là, anh hai chạy mất rồi, trò này thực sự là đùa không nổi nữa!

cô nóng nảy xách váy lên chạy theo, mới được vài bước đã dẫm phải váy thiếu chút nữa ngã xuống. Thần Thản đỡ cô cũng không nhận được câu cảm ơn mà ngược lại còn bị Đông Lôi mắng:

“Này, anh như thế nào lại không giúp tôi ngăn anh hai lại?”

“Ngăn cản như nào, cô đừa thật ác nah....”

Thần Huống sờ sờ cái mũi, thâm sâu liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái, hôm nay Đông Lôi ăn mặc rất duyên dáng xinh đẹp nha.

“Cũng chỉ là nói một tiếng anh yêu em thôi mà khó vậy sao? không được không được, tôi phải đi gọi anh hai về....”

cô hấp tấp lao thẳng ra ngoài.

đáng tiếc đi quá nhanh nên chưa kịp xuống lầu đã dẫm phải váy, lúc này Thần Thản không thể đỡ cô chỉ có thể Giương mắt nhìn cô lao vào trong lòng một người đàn ông khác, kéo người kia lùi xuống vào bước sau đó mới ổn định lại bước chân.

Đông Lôi cảm thấy thân thể mình “bay” lên nhưng lại có một vòng tay vững chắc đỡ lấy hông cô, khoảng khắc chân cô bay lên không, cô theo bản năng ôm lấy cổ người nọ, miệng không tự chủ được thét lên một tiếng chói tai.

trong nháy mắt chân chạm đất, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai kia là của Thần Huống.

người đàn ông này có vóc dáng cao hơn anh hai, dáng người cũng rắn chắc hơn, người ta nói hắn là một người mạnh mẽ rắn rỏi, tâm tính thâm sâu khó lường, nhưng mà suy cho cùng cũng chỉ là một người chỉ huy trong quân đội.

nhưng mà tuyệt đối là một đại nhân vật không dễ đụng vào.

Đông Lôi đã gặp nhiều người như vậy, theo lẽ thường tình mà nói đó cũng chỉ là cái vòng luẩn quẩn trong cuộc sống của cô. nhưng mà không biết vì sao, mỗi khi gặp nam nhân này cô liền sinh ra một tâm lý sợ hãi, cả người cứng ngắc, vì thế, từ nhỏ đến lớn, cô đã có thói quen gặp người đàn ông này liền tránh xa ba thước.

vì vậy khi gần gũi cùng một chỗ với nhau thì đây vẫn là lần đầu tiên.

một trận hơi thở nồng đậm của nam nhân này len lỏi vào tim làm cô rung động, không hiểu sao cô liền đẩy hắn ra đứng bật dậy.

“Thần ..... Thần đại ca.....”

cứ gặp người này là cô lại cà lăm, thật kì lạ.

“Đi không nhìn đường sao?”

Thần Huống buông cô ra:“Cao như vậy nhỡ ngã xuống thì như nào?”

nếu ngã xuống, mặt mũi bầm dập, mất mặt là cái chắc.

một nam một nữ, đứng trên cầu thang trải thảm đỏ, dưới lầu cũng đã có rất nhiều khách khứa để ý lên trên này.

nam nhân cao lớn uy mãnh, vẻ mặt nghiêm túc, tiểu thư xinh đẹp động lòng người, biểu hiện giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện ánh mắt có chút sợ hãi hoang mang rối loạn.

“Em em em ....... em đi tìm anh hai.......”

cà lăm nói không thành lời.

Đông Lôi thiếu chút nữa là cắn trúng đầu lưỡi mình.

lúc này, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Cẩn Chi đã lên lầu rồi!”

“Gì cơ?”

Đông Lôi lơ mơ nhìn lên xuống trái phải một vòng nghĩ: nơi này làm gì có cầu thang thứ hai?

“Em đi lên nhìn xem”

Thần Huống nói.

Đông Lôi vội vàng quýnh lên xoay người.

“A!”

sải bước đi, lại lầm nữa dẫm phải váy, vừa muốn ngã xuống liền cảm thấy thắn lưng có người đỡ ôm lấy.

một thanh âm đầy vẻ bất lực vang lên: “chậm một chút, gấp cái gì? em như thế nào lại ngốc như vậy? tiểu thư à, em lịch sự một chút đi, đừng làm loạn nữa. em cũng đâu phải đứa trẻ lên ba...........”

Thần Huống lắc đầu, ngữ khí giống như trưởng bối đang giáo huấn một đứa trẻ con. Đông Lôi ngẩng đầu liếc mắt một cái, trong lòng rất buồn: cô loạn còn không phải bởi vì hắn..........

“Bước từng bước một đi!”

Thần huống như dặn dò một đứa trẻ lên ba, đỡ cô đứng vững, dịu dàng nói:

“Đừang có ngốc như vậy, anh hai em có thể không vào mang chị dâu đi sao? có can đảm náo loạn như vậy mà còn lo Cẩn Chi không cần cô dâu sao?”

đúng rồi, cô rốt cuộc gấp cái gì?

nghĩ như vậy, cô đột nhiên nở nụ cười, cứ như vậy mà tự nhiên chậm lại bước chân, bước đi ổn định lại.

thần Huống đi theo sau, đề phòng cô lại ngã xuống, nữ nhân mặc váy rất dễ ngã~~~~

lúc đó, Đông Đình Phong đã vào Được tân phòng.

hắn theo hướng cửa sổ mà trèo vào trong làm tiểu Kì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu to, hắn không kịp nhìn gian phòng trang trí tông màu đỏ đẹp đẽ mà cầm lấy bó hoa hồng đỏ lấy tư thái vô cùng tao nhã mỉm cười, vừa nhu tình vừa chân thành đang định hướng ra ngoài xem xét chợt nghe thấy tiếng của con trai mà quay đầu lại nhìn về phía vợ yêu xinh đẹp~~~~~~~~~~~~~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv