Nam nhân kia đem thanh âm được truyền qua đây:
“Yên tâm, chỉ cần cô có thể dưỡng thai tốt, chỉ cần cô thuận lợi sinh đứa bé này ra, ta cam đoan, cô nhất định thành Đông phu nhân...”
Những lời này mang theo rất nhiều mùi vị lừa dối.
An Na quyết liệt nói:
“Tại sao tôi có thể yên tâm? Tôi làm sao có thể yên tâm? Lúc trước anh đã nói với tôi, lần này anh ấy sẽ không kết hôn được, nhất định thất bại. Hiện tại thì sao? Hôn lễ của Anh ấy như thế nào tan vỡ.... Như thế nào tan vỡ? ngày kết hôn không phải vẫn iến hành như cũ sao?”
“Bình tĩnh một chút được không? Cưới thì thế nào? Như cũ thì thế nào? Đông Đình Phong cũng không phải lần đầu tiên kết hôn, nếu có lần đầu, chắc chắn sẽ có lần hai. Chuyện ly hôn cũng chẳng qua chỉ là một chữ kí. Cô gấp cái gì? Im lặng dưỡng thai, chờ đứa nhỏ sinh ra, Đông Đình Phong khẳng định thuộc về cô, hắn nhất định trốn không thoát... đừng quá kích động... chú ý giữ gìn sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất... nếu động thai, cô sẽ phải hối hận...”
An Na không tự chủ được đưa tay lên xoa xoa bụng, tâm tình cuồng loạn cũng hơi bình tĩnh lại một chút. Nơi đó có chứa cốt nhục của bọn họ.
Đúng, đó là lợi thế duy nhất của cô.
Nhưng mà, cô không cam lòng.
Cô hi vọng bọn họ không kết hôn được.
Cô mong muốn bọn họ trở mặt thành thù.
Tính cách của cô chính là như vậy. Thứ mình không có được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Loại tâm tính này là không thể chấp nhận được, cô hiểu rất rõ.
Trước kia, cô không phải như thế.
Nhưng hiện tại, cô không thể khống chế được chính mình.
Cô ghen tị.
Cô hận.
Cuộc trò chuyện vội vàng đã kết thúc...
An Na cầm lấy di động, cô quỳ gối trước ghế sofa, nhìn những mảnh vụn vỡ trên mặt đất, nước mắt như những hạt trân châu bỗng nhiên trào ra, từng hạt rơi xuống không ngừng.
Cô khóc, TV trước mắt hiện lên hình ảnh hắn đang cười, một màn này như lửa lớn thiêu đốt cõi lòng cô, đau đớn vô cùng.
Cô cảm thấy rất không công bằng, rất không công bằng.
Cô lúc này, bị nỗi đau dày vò tâm hồn, hắn lại không chút nào bị ảnh hưởng, cứ như vậy mà sống hạnh phúc...
Mấy tháng này, cuộc sống của cô đã xảy ra rất nhiều biến cố đến nghiêng trời lệch đất.
Từ thiên đường, rơi thẳng xuống địa ngục.
Tất cả chuyện này, tất cả đều tại hắn.
Cô không có cách nào chấp nhận được cái tình trạng như vậy.
Cô hi vọng có thể trở lại quá khứ.
Nhưng mà trở về không được.
Thanh âm nức nở tràn ra khắp phòng.
Thanh âm thê thảm kéo dài, người nằm sấp xuống sàn, rơi lệ.
Ôm chặt cánh tay, cô cảm thấy đau quá. Thật giống như có cái gì đó ra đi không thuộc về trái tim mình.
Cô nghĩ, sớm biết kết quả sẽ như vậy, lúc trước cô không nên đi phẫu thuật thay tim, sẽ chết.
Ít nhất như vậy cô sẽ chết, cô chết vô cùng hạnh phúc. Sẽ không biết chính mình bên trong sống giả dối như vậy.
“An tiểu thư, nếu cô còn muốn sống nhìn thấy con mình sinh ra, tốt nhất từ hôm nay trở đi đừng xem tin tức thời sự, cũng đừng xem chuyện bọn họ bây giờ tốt ra sao. Chuyện cô cần quan tâm là, làm cho mình như thế nào trở thành một người mẹ vui vẻ. nếu cô chết, cô có biết kết quả sẽ ra sao không?”
Nữ nhân lạnh như băng đứng bên cạnh lạnh nhạt nói. Người này là quản gia, Lữ Doanh.
An Na lau nước mắt đứng lên, ngỡ ngàng nói một câu.
“Kết quả? Kết quả gì?”
Giờ khắc này cô chỉ biết mình thật đáng thương.
“Nếu Đông gia đồng ý nhận đứa bé này, nưh vậy con cô sẽ gọi Ninh Mẫn là mẹ. Trong trí nhớ của con cô sẽ hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của cô. Nếu Đông gia không chịu nhận, như vậy con cô sẽ trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ. Từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ mồ côi đáng thương nghèo khổ. Đời này không có cơ hội làm nên xuất sắc...”
Những lời này vô cùng tàn nhẫn đâm vào trái tim vốn không phải của An Na.
Chỉ cần nghĩ tới những lời như vậy, tóc gáy cô đã dựng hết lên.
Không, cô không thể để con trai cô kêu người đàn bà đó là mẹ, càng không thể để con trai mình thành trẻ mồ côi.
Cô ôm chặt bụng mình.
“Tôi sẽ sống tốt, tôi nhất định sẽ sống tốt...”
Cô vội vàng kêu.
“Vậy được rồi, chỉ cần cô phối hợp tốt với bác sĩ, cô có thể khỏe mạnh sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh. Có thể được tài sản của Đông gia. Cô cũng có thể dựa vào con mà được quý trọng. Đến đây đi. Lại đây ăn điểm tâm...”
Lữ Doanh nâng cô dậy, hướng bàn ăn bày biện đồ ăn rất phong phú đi tới, nhìn người phụ nữ tên An Na này, hơi giống người bị thần kinh một chút, trong lòng lạnh lùng nở một nụ cười: người phụ nữ này thật ngốc quá thể.
Vừa phẫu thuật tim không đến bao lâu, lại muốn sinh con ra để chết đi.
Tình huống như vậy mà sinh con, ai mà biết được sẽ sinh ra một quái thai như nào?
An Na yên lặng ăn, cho đến hôm nay, trong lòng cô hiểu được, chính mình chỉ là một quân cờ trong tay bọn họ, tùy thời tùy chỗ có thể làm một quân cờ làm nguy hại cho Đông Đinh Phong.
Cho dù hiểu được thì cô có thể làm gì?
Cô không có ai dựa vào.
Cha mẹ không còn, bạn trai thành chồng người khác, cô lại không thể thoát khỏi tay người kia.
Quan trọng nhất là: nếu cô rưoi vào tay Đông Đình Phong, hắn nhất định sẽ bắt cô phá thai.
Cô mới không cần.
Cô rất muốn đứa nhỏ này, chẳng sợ sẽ vì vậy mà hi sinh cả tính mạng.
Thật là ngốc.
Cô thậm chí còn không thể biết được, đứa bé này có khỏe mạnh hay không?
Nhưng cô đã không muốn lựa chọn.
Lúc trước đã lựa chọn sai lầm, hiện tại, cô thật không có biện pháp chống lại, chỉ có thể phục tùng bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ cô điên rồi, một lòng muốn dựa vào đứa bé này trở thành con dâu Đông gia. Đã từng nghĩ rằng sẽ lấy đứa nhỏ trả thù Đông Đình Phong...
--- tôi là tuyến phân cách ---
3 tháng ngày 12, Đông Đình Phong đã sắp xếp ổn thỏa chuyện công ty, bắt đầu nghỉ phép để kết hôn hưởng tuần trằng mật.
3 tháng ngày 13 đến ngày 15, phóng viên đến Đông viên ngày càng nhiều.
Những người này ngày đêm mai phục, vì muốn nghe Đông thiếu chính thức tuyên bố tin tức mới nhất, bùng nổ nhất: đại lễ kết hôn của hắn và Ninh Mẫn.
Tin tức sóng gió hắn trùng hôn đã dần dần bị tin đại hôn này che lấp.
Mấy ngày nay, người trong nước hăng say bàn tán về hai sự kiện như vậy.
Thứ nhất, Nguyễn Nhất Hà có hay không đã từng âm thầm giúp Trúc Quốc bắt cóc máy bay của thủ tướng, chuyện cướp máy bay ở Hoa Châu, có hay không liên quan đến lợi ích của bà?
Trước mắt mà nói, chân tướng như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng, tất cả mọi chuyện vẫn đang trong quá trình điều tra.
Điều duy nhất có thể xác định hiện nay là:
Sau khi Quý Như thương chết, chính phủ thành lập một tổ điều tra, để chứng minh một điều ở cuộc tuyển chọn, mặt khác tổ điều tra này đã âm thầm tra ra không ít scandal liên quan đến Nguyễn Nhất Hà, theo kiểm tra cho thấy tất cả chuyện này đều là sự thật.
Vì Những điều này mà Nguyễn Nhất Hà khẳng định đã chịu chỉ trích của không ít người.
Hoắc gia đã rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn, gia thế cũng không còn.
Thứ hai, chính là đại hôn lễ của đại thiếu Đông gia Đông Đình Phong, việc này đã làm rất nhiều người trong nước chú ý tới.
Nếu như nói, vụ scandal về chính trị mà Hoắc gia gây ra làm người trong nước lâm vào hoài nghi phẫn nộ, thì hôn lễ của Đông gia lại làm cho mọi người vui vẻ ấm áp.
Nhưng mà chuyện tới giờ phút này, Đông gia vẫn không có công bố ra ngoài hình dáng của cô con dâu mới này.
Đông gia nói: gia đình nhà gái xuất thân từ quân nhân, nên rất chú trọng về vấn đề diện mạo bên ngoài, nên từ chối không tiết lộ cho giới truyền thông bất kì tin tức gì.
Chuyện này làm cho các đại truyền thông ngày càng tò mò, càng muốn biết vị tân phu nhân của Đông đại thiếu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Đáng tiếc, Đông gia rất kín tiếng, đem cô con dâu này bảo vệ rất tốt.
Tháng 3 ngày 16, Ba Thành của Đông Ngải đã cử hành một hôn lễ long trọng thế kỉ.
Địa điểm hôn lễ đặt ở Đông viên, chỉ mở tiệc mời người thân trong gia đình, những nhà thân nhau, hay là những cộng sự hợp tác quan trọng trong làm ăn kinh doanh...
Việc chuẩn bị số bàn tiệc cũng không nhiều, những người tham dự tiệc cưới cũng toàn là những người có máu mặt trong xã hội.
9 giờ sáng, Đông Đình Phong đi cùng đám phù rể còn có Thần Huống và Kiều Sâm đi vào vườn Tử Kinh.
Hôm nay chú rể Sắc mặt tươi cười rạng rỡ so với ngày thường thật như hai người hoàn toàn khác nhau. Trong hôn lễ, người đàn ông khí chất siêu phàm này toát lên một loại nhu tình chân thành rất say mê hấp dẫn.
Từng ấy năm tới nay, trải qua rất nhiều phiong ba bão táp trong cuộc đời nhưng vẻ mặt hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Phong cách của hắn là bình tĩnh, mị lực của hắn là tự tin, thái độ của hắn là nho nhã lễ độ, thân thiện nhưng lại khí thế bức người, dễ gần mà khó gần là phương thức hắn đối nhân xử thế.
Có thể làm cho hắn vui mừng lộ rõ trên mặt thì trước kia hầu như là không có.
Tháng 3 ngày 16, là ngày mà hắn ngày đêm trông ngóng, tuy đăng kí kết hôn được pháp luật chính thức công nhận là hai vợ chồng mới là điều quan trọng, nhưng, cử hành hôn lễ đối với mọi người lại là một tuyên bố, bởi vì yêu nên hắn có thể làm ra mọi chuyện.
Không khí hôm nay mang theo một loại mùi hương mê người, khắp nơi có thể ngửi được hơi thở của tình ái.
Đông Đình Phong đã sống trên đời ba mươi mốt năm, lần đầu tiên phát hiện ra ba tháng chờ đợii này thật là dài.
Thời khắc đến thì tất cả đều toát lên một vẻ đẹp mới.
Bầu trời hôm nay tựa như một biển khơi xanh biếc rông mênh mông vừa ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới.
Hắn nhìn, cảm thấy ông trời như thế nào lại cho thời tiết hôm nay thuận lợi như vậy?
Thời tiết tốt thật vui vẻ thoải mái, là cho cả người hắn thấy lâng lâng.
Cho tới hôm nay hắn chưa bao giờ tươi cười, vậy mà giờ đây, đuôi lông mày và khóe mắt nhếch lên, cánh môi vẽ lên một vòng cung hoàn mĩ, làm cả người hắn toát lên vẻ vui sướng đặc biệt.
Xe dừng lại, Đông Đình Phong từ trên xe hoa đi xuống, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trong vườn Tử Kinh trang trí rất nhiều đèn lồng đỏ, với chữ hỉ điểm thêm, kết hộp với màu xanh da trời thanh thoát của bầu trời hôm nay tạo nên không khí lay động vui tươi hạnh phúc. Tiếng pháo mừng nổ bùm bùm bên tai, rất vang dội náo nhiệt, đơn giản thôi, hôm nay là lễ kết hôn của hắn, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.
Bên trong nhiều người đi đi lại lại, trên mặt đều lộ vẻ hoan hỉ tươi cười, vừa thấy hắn liền lên tiếng:
“Chúc mừng Đông tiên sinh!”
“Cám ơn!”
Đông Đình Phong vui vẻ trả lời, giờ phút này hắn vô cùng đẹp trai.
Hắn nói: đã là người đến chúc mừng đều có hồng bao.
Hôm nay biệt thự cổ kính vô luận là trên lầu hay dưới lầu đều bị màu đỏ bao phủ.
Có thể xuất hiện ở vườn Tử Kinh đều là gia đình nhà gái, nhưng cũng không nhiều, chỉ có ba mẹ vợ và mấy người họ hàng thân quen...
Đông Đình Phong dùng máy bay riêng đưa bọn họ từ Quỳnh Thành về Tử Kinh tạm thời lấy chỗ đó làm địa điểm đón dâu.
Họ hàng thân thiết Ninh gia hầu hết đều là quân nhân.
Hai cô em gái nhỏ còn đang đi học, còn có hai người anh họ đều là quân nhân đã lập gia đình.
Từ lúc nghe tin Ninh Mẫn gả vào Đông gia tất cả bọn họ đều rất ngạc nhiên. Hôm nay họ bước vào nhà riêng của Đông Đình Phong nhìn thấy ngôi biệtt thự này đẹp đẽ tinh tế như vậy đều vô cùng ngỡ ngàng.
Giờ phút này, bọn họ đều ở trên lầu.
Hai người em họ và hai dì ở trong phòng cô dâu nhìn Ninh Mẫn trang điểm, Ninh phu nhân Lăng Châu thì đang dặn dò Ninh Mẫn điều gì đó, những người khác ngồi trong phòng khách nhỏ giọng nói chuyện, cảm thán tiểu Mẫn nhà bọn họ đại nạn không chết tất có hạnh phúc sau này, thật là đúng.
Lão gia Ninh gia và Ninh Trùng đối với chuyện này đều không có ý kiến, người thân bọn họ cũng không biết, Ninh Mẫn thiếu chút nữa là gả cho Hoắc Khải Hàng.
Đông Đình Phong đi tới thì nhìn thấy bọn họ, khiêm tốn bắt tay từng người một, rất lễ phép chu đáo, lập tức dành đượcc tình cảm của ngừoi thân Ninh Mẫn.
Bởi vì chú rể đến nên cửa phòng hoàn toàn bị đóng chặt lại.
Hôm nay Thần Thản cũng tới, một người mặc lễ phục đen, vô cùng anh tuấn đẹp trai làm phù rể đi cùng Đông Đình Phong tới.
Chính xác mà nói, đoàn phù rể hôm nay đều là nhân trung tuấn kiệt vô cùng đẹp trai trăm năm khó tụ họp đông đủ như vậy.
Hắn nhìn đến chú rể và đoàn phù rể khí thế lạnh như băng khác hẳn người bình thường, tiến lên gõ cửa, nói một tiếng:
“Chú rể tới đón cô dâu... mở cửa nhanh...”
Bên trong lắng tai nghe.
“Phi,anh là ai, chú rể tới đón cô dâu liên quan gì đến anh, mau tránh sang một bên để chú rể nói... còn có, chú rể phải phát đủ hồng bao nha nếu không đủ, ngày hôm nay đừng mong đem được Mẫn tỷ tỷ đi nha...”
Một thanh âm ngọt ngào đem lời nói của Thần thản cản lại. Đúng vậy, vị tiểu thư đó là Đông Lôi tiểu thư Đông gia.
Hôm nay, cô làm một phù dâu đứng trong phòng cô dâu.
Thần Thản nghe, vui vẻ cười lại gõ cửa:
“Tiểu thư à, cô giúp đỡ đi... từ hôm qua anh trai cô đã không gặp chị dâu, đến bây giờ sắc mặt vẫn chưa có hồi phục đâu... là anh em tốt, thời điểm quan trọng phải đoàn kết một lòng, chẳng lẽ cô muốn anh cô khó xử sao?”
Bên cạnh, Đông Đình Phong và đám rể phụ đứng ngoài cửa phòng cười như không cười.
Phong tục ở đây, trước khi kết hôn một ngày nam nữ không thể gặp mặt càng không thể ngủ chung một chỗ.
Lần đầu kết hôn, khôngtổ chức.
Lúc này đây, tuy nói là kết hôn lần thứ hai nhưng đối với hắn mà nói chẳng khác nào kết hôn lần đầu. Cả đời kết hôn có một lần, phải thật long trọng về sau mới không tiếc nuối.
Cho nên hắn tuân theo phong tục, kiên quyết gắng gượng một ngày không gặp.
Buổi tối, cô ngủ ở chỗ này cùng với một vào dâu phụ, hắn lại ở Đông viên, uống rượu chúc mừng hôn lễ.