Đối với đứa con do cô đứt ruột sinh ra, cô chưa bao giờ quan tâm đến nó, ngay cả những món quà vào ngày sinh nhật hằng năm của Đông Kỳ cũng đều là anh phụng lệnh của Boss mang đến, dĩ nhiên là mang danh nghĩa của Đông thiếu phu nhân.
Đã từng có lần, Trần Tụy cho rằng Hàn Tịnh căn bản không phải phụ nữ, nên cô hoàn toàn không có đến một chút tính tự giác của một người mẹ. Một người phụ sáu năm trời không hỏi han gì đến con trai mình có thể thấy lòng dạ cô ta sắt đá như nào. Nhưng không ngờ đến bây giờ cô lại đột nhiên có lương tâm, biết tới việc cần quan tâm chăm sóc con mình sao?
Đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy có gì đó là lạ?
Cùng lúc đó, còn có một ánh mắt cao sâu cũng ngước nhìn, ngừng lại trên mặt Ninh Mẫn, một thanh âm lạnh lùng như chất vấn từ trong miệng Đông Đình Phong phát ra:
“Hiện tại đã nhớ đến con rồi sao, có phải quá sớm không? Mấy năm nay, có bao giờ cô làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa?”
Được thôi, Ninh Mẫn phải thừa nhận, Hàn Tịnh không có đủ tư cách của một người mẹ.
“Đó là bởi vì tôi bị bệnh. Hơn nữa, anh cũng đâu có làm đúng chức trách của một người cha, mấy năm nay, tôi là bị bệnh lẫn lộn nên mới không chăm sóc nó được, còn anh thì sao? Anh có chăm sóc chu đáo cho nó? Nó vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy, anh lại phó mặc hoàn toàn nó cho trường mẫu giáo? Một đứa trẻ năm sáu tuổi không phải tốt nhất nên được ba mẹ chăm sóc hay sao? Nếu như anh một người bình thường khỏe mạnh cũng không thể chăm sóc nó, ít nhất anh cũng phải cho nó một gia đình ấm áp, nhưng đằng nay anh lại vứt nó vào trường nội trú, vậy làm sao anh lại có thể yêu cầu một người không bình thường như tôi suy nghĩ cho đứa trẻ...”
Theo lý mà nói, những lời này không hề ăn khớp với vấn đề, nhưng tại sao những lời cô thốt ra sau đó, ánh mắt băng lãnh nhưng mệt mỏi của Đông Đình Phong như vụt qua một tiếng, sắc lạnh như dao rồi đột nhiên găm thẳng trên người cô.
Ninh Mẫn tự nhiên có cảm giác như mình đã nói sai cái gì đó, sống lưng lạnh buốt.
“Cô không thấy ta bận rộn kiếm tiền để nuôi cái gia đình này sao? Nếu ta không đi làm, cô có thể ở loại biệt thự tốt nhất để an dưỡng, con trai có thể học trường tốt nhất sao?”
“...”
Cái này cũng có thể trở thành lí do của hắn, nhưng hắn vẫn còn thiếu một cái, nếu hắn không ra ngoài kiếm tiềm thì làm sao có thể nuôi được vợ bé ở ngoài.
“Nói chung, tôi muốn gặp con, rồi sau đó tất cả những việc liên quan đến con đều do tôi tiếp nhận.”
Nét mặt cô nghiêm túc và chăm chú, trong chuyện này, một bước cô cũng không chịu nhường.
Đông Đình Phong nhíu mày, con ngươi sắc bén dừng lại trên mặt cô dò xét một hồi lâu, nhưng không hề bị những phiền phức không rõ kia của cô làm cho tức giận:
“Hiện tại cô không thể gặp được. Cuối tuần đi! Đến lúc đó, nó mới được về... Bình thường, nếu không có lý do đặc biệt, nhà trẻ sẽ không cho phép đón con ra ngoài.”
“Ngày hôm qua...”
“Là ngoại lệ...”
Có thể đưa đến tham dự bữa tiệc, nhưng đưa đến gặp mẹ nó lại không thể, trường học này có cái quy định chết tiệt gì không biết.
Cô hơi cau mày.
“Còn vấn đề gì không?”
“Không có!”
“Vậy thì cảm phiền tránh ra cho!”
Ngữ khí ấy luôn luôn lạnh lẽo như vậy. Đúng, cô với hắn mới chỉ gặp nhau có mấy lần, hắn luôn giữ dáng vẻ đấy, dường như, bất luận có chuyện gì đi nữa cũng không thể quấy nhiễu tâm tình của hắn, thỉnh thoảng có chút chấn động, nhưng hắn lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ninh Mẫn trừng mắt nhìn hắn, rất muốn đá cho hắn một cái thật đau. Đồ nam nhân chết tiệt! Lẽ nào, Hàn Tịnh đã mắc phải chứng bệnh rối loạn tâm thần. Sống với một nam nhân vô cảm như vậy thì thử hỏi có người phụ nữ nào chịu cho được. Cho dù Hàn Tịnh đã có người trong lòng, nhưng nếu như hắn chịu cùng cô ấy chia sẻ tâm tư, thì cô không tin một người như Hàn Tịnh đã chịu sinh con cho hắn lại không có thể kìm nén tình cảm của mình mà một lòng một dạ sống cùng hắn.
Cô có thể khẳng định, bi kịch của Hàn Tịnh, hơn nửa phần nguyên nhân là do người đàn ông này gây ra.
***
Lần này Đông Đình Phong về nhà để xin gia gia một chữ ký, nhưng sau khi kí xong, hắn cũng không có lập tức rời đi, mà được gọi đến số ba Đông viên, đó là biệt thự của ba mẹ hắn.
“Mẹ, trán còn đau không?”
Trong nhà kính, Hà Cúc Hoa đang nhổ cỏ cho mấy cây hoa, bà gửi cả tâm tình của mình vào những chậu hoa đó.
Từ khi phụ thân của Đông Đình Phong qua đời, bà nhất quyết không tái hôn, con dâu lấy về lại không hợp ý bà, đến cả đứa cháu bà cũng không thích, không yêu thương, cho nên hắn phải mang con đến gửi nhà trẻ sớm.
Hà Cúc Hoa đặt bình nước trên tay xuống, khoác chiếc áo choàng lên vai, quay đầu nhìn chằm chằm đứa con trai này:
“Cẩn Chi, con thật sự muốn cùng Hàn Tinh sinh một đứa nữa?”