Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người mắng cô ngu xuẩn, phàm là những người quen cô đều biết, Ninh Mẫn cô là thiên tài, học cái gì cũng có thể tiếp thu cực nhanh. Nhưng lúc này đây cô đang bị coi thường.
Thôi Tán đích thị không phải hạng tốt đẹp gì.
Nếu mấy tấm ảnh này bị tung lên mạng, đó nhất định khiến cô gặp phiền phức. Đến lúc đó nhất định cô sẽ chịu không nổi. Bất luận là hiện tại hay sau này, cô tuyệt đối không để mặt mình hiện diện trên trang đầu của các mặt báo để trở thành mối quan tâm của mọi người. Nó đối với cô mà nói chắc chắn là một tai họa.
Cô cảm thấy buồn bực, làm sao Hàn Tịnh có thể mê luyến nam nhân đó cơ chứ?
Đương nhiên, đây không phải là chuyện mà cô muốn đi sâu tìm hiểu. Làm thế nào để nhanh chóng ly hôn mới là chuyện cô quan tâm lúc này. Cô cũng không muốn cùng Đông Đình Phong sống chung một phòng, nằm chung một giường. Nhưng sống cùng với một nam nhân lòng dạ thâm sâu khó lường như hắn, đó là chuyện thích hợp để kiểm tra chỉ số thông minh.
Lúc từ căn phòng của Đông Lục Phúc bước ra, Ninh Mẫn đi trước, trợ lí của Đông Đình Phong đứng ngoài cửa nhìn thấy cô cúi cúi người chào, rất lịch sự, trên mặt còn mỉm cười, rất nhã nhặn.
Đông Đình Phong cũng đi theo sau, đúng lúc điện thoại reo, hắn nhìn lên màn hình, ánh mắt rũ xuống miễn cưỡng nhận điện thoại:
“... Ừ, tối anh vẫn có cuộc họp... sẽ đến... Trời lạnh, em đừng đứng ở cửa chờ...”
Ninh Mẫn vừa nghe liền có cảm giác kẻ gọi đến chính là người phụ nữ bên ngoài của hắn, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu, đứng trước mặt hắn khinh bỉ: Hứ, nam nhân khốn nạn, ở nhà một vợ, bên ngoài nuôi một người tình, lại không chịu ly hôn, làm sao lại vô sỉ như vậy?
Bị chặn đường, Đông Đình Phong ngẩng đầu nhìn cô, không thể làm gì khác ngoài nói một tiếng “Lát nữa gọi lại sau, anh vẫn còn việc phải làm” rồi trực tiếp cúp máy, trợ lí của hắn ta cũng dừng bước, ánh mắt tò mò trước hành động khác thường của Đông phu nhân. Trước đây, Đông phu nhân gặp Đông thiếu gia ít nhất phải tránh xa ba thước, có thể cách càng xa càng tốt, nhưng hiện tại...
Đông Đình Phong nhìn ánh mắt của cô, từ đầu đến cuối toàn là sự lãnh đạm, cô đột nhiên nghĩ, loại nam nhân này nhiệt tình như vậy phải làm sao?
“Có chuyện?”
Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng nhanh nhẹ đó, đang thăm dò hắn sao?
“Về chuyện ly hôn...”
“Miễn bàn!”
Khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh của Đông Đình Phong đột nhiên xám xịt lại, sải bước dài đên, trực tiếp đi qua cô.
Sặc, đây rốt cuộc là loại nam nhân gì?
Cho dù bị cắm sừng cũng không chịu ly hôn, hay đó là loại tâm lý **, hay hắn thông minh quá nên cơ thể có vấn đề.
“Chờ một chút.”
Cô chạy như bay, lần nữa chặn đường hắn, lại còn dang tay ra.
Cô không thấy Trần Tụy xông ra phía cô lộ ra vẻ ngoại nhiên: Đông phu nhân trước kia nhát gan nhưng biết quan sát ánh mắt, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt Đông tiên sinh biến đổi liền tìm cơ hội rút lui, im lặng không lên tiếng. Rất giỏi xoay sở, nhưng hiện tại ư? Cô làm ra chuyện này, căn bản là đang muốn khiêu chiến với sự nhẫn lại cuối cùng với Đông tiên sinh.
Anh suy nghĩ một chút, anh theo Đông tiên sinh nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy có ai dám hết lần này đến lần khác dám khiêu khích Đông tiên sinh như thế này. Không phải nói tính tình của Đông tiên sinh không tốt mà là ngài ấy một khi đã phẫn nộ thì kẻ đắc tội với ngài ấy ít nhất cũng bị lột da. Đấy thật sự là việc cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả Đông Đình Phong cũng phải bội phục cô: Tại sao trước đây hắn không hề phát hiện nha đầu kia lại khó chơi như vậy?
“Cô lại muốn làm thế nào?”
“Con trai tôi thế nào? Đầu tiên chuyện ly hôn không được nhưng anh phải đưa con cho tôi, sau đó tôi sẽ tự mình chăm sóc nó...”
Trần Tụy há hốc mồm kinh ngạc, xem chút nữa là rớt xuống.
Cũng khó trách tại sao anh ta lại kinh ngạc như vậy, sáu năm, người phụ nữ này từ lúc nào lại nhớ đến đứa con của mình vậy?