Đôi mày của Đông Dạng cau lại, thực sự lo lắng vợ của cháu trai mình sẽ bị lời nói chân thành này mà dao dộng đi.
Còn Đông Đình Phong chỉ im lặng đứng đó.
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Ninh Mẫn nhưng cô không có lập tức tỏ thái độ.
HOắc Khải Hàng có chút sốt ruột nói:
“Anh cũng có vài câu muốn nói.”
Hắn nhích lên phía trước một chút, lưng tựa vào ghế dựa, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ của cô.
“Mẫn Mẫn, em còn nhớ rõ bảy năm trước, tình hình trên đảo nhỏ chúng ta mới gặp nhau không?
Ninh Mẫn mín chặt môi, không trả lời.
Những chuyện đó, sao cô không nhớ rõ được chứ!
Nhưng bây giờ cô không muốn nhớ lại.
Chuyện này đối với Đông Đình Phong mà nói, rất không công bằng.
HOắc Khải Hàng mặc kệ, tiếp tục nói:
“Có một lần, anh bị bắt, tính mạng của những chiến hữu của anh bị đe dọa, lần đó Hách Quân suýt chút nữa đã chết, những đội viên bảo vệ anh dều chết đến thê thảm. Tất cả mọi người luôn lo lắng, nhóm người của bọn anh sẽ bị giết chết. Nhưng anh tin nhất định sẽ có ngườI tới cứu tụi anh, chỉ là anh không ngờ người tới cứu tụi anh chỉ là một người con gái nhỏ.
Khi em xuất hiện trước mặt anh, khi em tháo tấm mặt nạ đen xuống, nhìn anh báo cáo, âm thanh dứt khoát vang dội, lạnh lùng. Thì anh liền nghĩ, một cô gái nhỏ bé như vậy, có thể cứu bọn anh ra ngoài sao?
“Anh rất hoài nghi, nhưng em lại dùng hành động của em chứng minh cho anh thấy, em là một người có kinh nghiệm phong phú về chỉ huy.
Kỷ thuật bắn súng rất chuẩn, thân thủ dũng mảnh, quyết đoán ra lệnh, trên người em có một loại hơi thở thần bí, một lần đó, ánh mắt của anh đã bị em hấp dẫn.
Sau đó, bọn anh được đón đưa về, nhưng em lại chậm chạp không có về đơn vị. Anh liền nghĩ em đã xảy ra chuyện. Hòa Bình nói, anh ta sẽ dẫn người đi tìm, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em lại, có người phản đối nhưng HOà Bình cứ khăng khăng không chịu, anh liền ủng hộ anh ta. Cầm súng đi theo bọn họ tìm em.
Thừa dịp đêm tối đi ra ngoài, anh tự nói với mình, nếu em còn sống anh nhất định sẽ không để em chạy nữa.
Hai mươi lăm năm, Hoắc Khải Hàng anh là một người không vui không buồn. Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như vậy, muốn giữ chặt cái gì đó, lần đầu tiên anh có một loại xúc động.
Lúc anh thấy em bò từ trong hang động ra, anh liền chạy đến ôm chặt em, anh điều cảm giác được máu và động mạch trong người anh đều sôi sùng sục, anh chỉ cảm thấy như mình đã tìm được thế giới bị mất của mình.
Một khắc kia, anh liền quyết định, nhất định phải giữ chặt tay em bên anh. Anh muốn cưới em, muốn em trở thành người phụ nữ của anh. Vì không muốn em bôn ba ở bên ngoài tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nên anh đã giữ em lại làm đội viên cảnh vệ bên cạnh anh.
Nói yêu thương, theo đuổi một người con gái như thế nào.. anh luôn chăm chú suy nghĩ mãi..
Thật xin lỗi, khi đó anh không hiểu sao lại muốn đến gần em, có khi ngây ngốc cả đêm đứng trước gương nói chuyện, vì muốn có thể nói chuyện phiếm với em cho vui. Nhưng đợi tới khi gặp em, cái gì anh cũng không nói được.
Về sau anh mới phát hiện kì thật em rất vui nói chuyện phiếm, luôn thích những món ăn mới mẻ, thấy là nếm thử, đối với súng thì càng cuồng nhiệt hơn, thích thu thập các loại súng khác nhau, nếu rãnh rỗi sẽ cùng người ta chơi đấm bốc, lúc yên tĩnh thì cả người lộ ra bản tính trẻ con. Đối với em thì có lẽ lúc đầu chỉ tò mò anh sao làm nhiều chuyện như vậy, không hiểu sao anh lại không thích cười…..
Anh còn nhớ rõ có một lần em nói với anh “Aizzz, anh đã hai mươi lăm tuổi thôi chứ đâu phải năm mươi hai đâu, suốt ngày khuôn mặt cứ như vậy, tâm lý nhất định có vấn đề, em cảm thấy mình nên tư vấn cho anh một chút.
Anh nghe xong chỉ cười, anh sống đã hai mươi lăm năm, chưa có ai từng hỏi anh sống như vậy có mệt không? Em là người thứ nhất, quan tâm đến tâm lý của anh, cũng cố gắng khơi mào những cảm xúc khác trong lòng anh, ví dụ như mỉm cười..
Vì muốn anh cười, em dẫn anh đi rạp chiếu phim, để anh xem những đoạn vui cười trên màn ảnh, chúng ta lại cười nhìn nhau. Trên đường về, đều chỉ nghe tiếng cười của em thôi, nhưng nghe được tiếng cười của em trong lòng anh rất vui vẻ. Sau khi về nhà anh liền soi gương tập mỉm cười, nhưng toàn ra kiểu cười gượng ép thôi. Nhưng khi nghĩ tới em thì lòng anh cũng mềm mại theo.
Lúc anh tỏ tình với em, trong lòng anh rất sợ sợ em giận dữ bỏ đi, sợ quan hệ của chúng ta sẽ không đực như trước nữa, sợ khi gặp mặt nhau sẽ cảm thấy lúng túng,… tóm lại, anh rất sợ, rất khẩn trương..
Sắc mặt anh có thể không đổi khi gặp cướp, có thể cò kè mặc cả với phần tử khủng bố, nhưng anh sợ cô đơn khi mất đi phần ấm áp rực sáng..
Nhưng kết quả là em mỉm cười chấp nhận anh, khi đó trong lòng anh mừng như điên..
Anh tự nói với mình phải bảo vệ em thật tốt, cùng em xây đắp một gia đình hạnh phúc, chờ hoàn thành các công việc, anh sẽ đưa em đi gặp cha mẹ, tiến tới hôn nhân, nuôi dưỡng con cái, rồi sau đó anh sẽ lại viết tất cả những chuyện của chúng mình lại đợi đến già sẽ lấy ra xem, kế hoạch của anh rất hoàn mỹ chỉ là giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáu năm qua anh thật sự rất mệt mỏi, lúc anh tỉnh lại anh tiếp tục tìm em, anh không từ bỏ bất cứ hy vọng nào, những ngày những hy vọng đó từng ly từng tý trôi qua để anh có thêm động lực để sống tốt..
Chỉ có như vạy anh mới có thể chịu đựng được những đêm dài, luôn chú tâm bận rộn cho công việc anh mới có thể an ủi cơn đau trong lòng anh. Mới có thể sống qua ngày khi không có em bên cạnh anh.
Khi anh biết em ở Trung quốc, biết được em sinh cho anh một đứa con gái, khi anh có thể ôm em một lần nữa anh mới cảm thấy cuộc sống hắc ám của anh đã qua.
Mẫn Mẫn trở lại đi em. Em đã đi quá lâu rồi, lâu đến khiến anh phải sợ. Mấy ngày nay ai cũng đưa tin dữ về, khiến anh đau đến chẳng muốn sống. cuộc sống như vậy chúng ta nên sớm kết thúc phải không em? Chúng ta đã lãnh phí quá nhiều thời gian chúng ta phải quý trọng nó, có thể sữa chữa những sai lầm không. Đừng để chúng ta bị lạc đường, sau này chúng ta nắm tay nhau, cũng đi trên con đường ánh mặt trời chiếu sáng..
Bởi vì anh yêu em, rất yêu rất yêu em…
Nhớ lại những kỷ niệm rung động lòng người, những nguy hiểm niềm vui khi tình yêu của bọn họ mới bắt đầu.
Khi đó Ninh Sênh Ca kinh diễm đến HOắc Khải Hàng, số phận của một người lại thay đổi như vậy, trong mắt hắn cô là một nữ anh hùng..
Trong lúc nguy hiểm, Hoắc Khải Hàng không bỏ rơi cô, trong lúc tuyệt vọng, hắn đã ôm cô vào lòng, lai vô tình biến thành người hùng trong lòng cô.
Năm tháng như những dòng nước chảy, hắn dùng quyền lực của hắn giữ cô bên cạnh, kéo gần khoảng cách giữa cô và hắn, mở lòng với cô, lưu lại trong tim cô chỉ có bóng hình của hắn.
Tinh yêu đó rất đẹp, khi yêu đều đơn thuần tinh khiết như thế
Hoắc Khải Hàng là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng khi hắn nhắc đến những chuyện này, âm thanh ôn nhu, khàn khàn mang theo niềm vui khó nói nên lời, bởi vì hắn đã từng nếm qua các vị ngọt trong tình yêu,
Nói lời cuối cùng, giọng nói của hắn càng nặng nè, cho chút lo lắng, cùng với khát vọng.
Tỏ tình khi yêu, đó là chuyện rất cảm động.
Giờ phút này, hắn không phải là một đệ nhất thiếu của Quỳnh Thành mà chỉ là một người đàn ông bình thường muốn nếu kéo tình yêu của mình chân thành, cuồng nhiệt, ….
HOắc Khải Hàng đã ba mươi mốt tuổi, có xuất thân không ai sánh bằng, cùng thành tựu cao ngất, năm trong tay tập đoàn tài chính lớn nhất ở Đông Ngải, trên danh nghĩa đã là một nghị trưởng có biết bao phụ nữ dòm ngó nhưng trong tim hắn chỉ có cô, tình cảm trong lòng anh đối với cô không ai thay thế được….
Tình yêu như vậy cho dù người phụ nữ nào cũng không có cách cự tuyệt.
Đông Dạng nghe xong những lời này chỉ biết lấy tay nâng trán, cảm thấy Cẩn Chi nhà mình khẳng định không có diễn đạt như vậy a.
Bà xoa huyệt thái dương một chút, nhìn Đông Đình Phong, đứa nhỏ này luôn ưỡn ngực đứng thẳng, sắc mặt nhàn nhạt, đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta không biết nó đang nghĩ gì, cái đứa nhỏ ngu ngốc này, nếu là bà bà tuyệt đối không cho người đó cơ hội dính lấy vợ của mình, nên ích kỷ một chút, sao có thể trả cho người ta chứ.
Ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc mà.
Bà nhìn mặt Ninh Mẫn, vẻ mặt cô có chút hoảng hốt, tựa như nhớ lại những ngày tháng đó, khóe mắt dần có nước mắt, những điều đó thật sự là tuổi trẻ cuồng dại,,
Mối tình đầu, luôn khiến người ta nhớ mãi, huống chi bọn họ còn có một đứa con gái.
“Chờ một chút..”
Đột nhiên mắt Đông Dạng chợt lóe, giống như nghỉ tới chuyện gì chạy nhanh đến bên cạnh Ninh Mẫn, nắm tay cô.
“Cô, có chuyện gì vậy?
Ninh Mẫn bị kéo đến trước mặt Đông Đình Phong, hai người liếc nhau một cái, trong mắt hai người đầy khó hiểu, rồi quay sang nhìn chằn chằm Đông Dạng.
“Ninh Mẫn, Cẩn Chi nhà cô, rất ngu ngốc rõ ràng thích cháu muốn chết mà bày đặt hào phóng. Nhưng cô thì không có phong độ như vậy, nhưng đây là chuyện của hai cháu, chỉ do quyết định của cháu hợp hay tán, nhưng có một chuyện là cô biết được sau khi hỏi xong cháu sẽ quyết định….
Vẻ mặt Đông Dạng nghiêm túc, khiến người không khỏi nhớ tới thẩm phán quan.
Ninh Mẫn nhịn không được tò mò hỏi:
“Chuyện gì?”
“Hai cháu hãy nói đi, mấy ngày qua hai đứa ở cùng một chỗ khẳng định là có quan hệ vợ chồng, … quan trọng là hai đứa có ngừa thai hay không?”
Một câu hỏi không chút kiêng kị kinh động lòng người.