Người đầu tiên mở miệng là Đông Lục Phúc, ông chống gậy được Đông Dạng đỡ bước đến gần, thấy bộ dạng ngơ ngác của Ninh Mẫn, do dự nói:
"Nếu đây là quyết định của Cẩn Chi, vậy ông già này sẽ toàn lực ủng hộ nó."
Mẫn Mẫn, theo bản thân ông thì ông rất muốn cháu làm cháu dâu của ông, Trên thực tế thì là cháu cũng đã là cháu dâu của ông. Ông hi vọng cháu có thể theo chúng ta về nhà để đón mừng năm mới.
Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không phải chỉ mình muốn là được, cuối cùng muốn làm cái gì thì cảm giác của cháu ra sao mới là quan trọng nhất. Nghe theo trái tim mình mà lựa chọn, sau này phải sống tốt. Đây mới là con đường đúng.
Ông đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ, hủy hoại sáu năm cuộc sống của Cẩn Chi, và con bé Hàn Tịnh. Bây giờ ông đã nghĩ thông rồi. Cuộc sống tốt hay xấu, chỉ có người trong cuộc biết thôi. Miễn cưỡng ở cùng sẽ không hạnh phúc, còn không bằng sớm kết thúc để tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Con không có tâm tư gì, hoặc ít nhiều cũng có chút tâm tư khác. Ông hi vọng con sẽ như vậy, mong đợi con như thế, thì cũng sẽ có mâu thuẫn. Có thể để mình vui vẻ thì hãy tận lực thỏa mãn mình đi.
Nhớ năm đó, ông đã ích kỷ một lần, sau đó mới cưới được bà vợ của mình. Sau đấy mới có những ngày hạnh phúc vui vẻ như vậy. Nếu khi đó bỡ lỡ, ông nghĩ ông sẽ hối hận cả đời.
Cho nên, chuyện này cháu hãy suy nghĩ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chọn sai lầm."
"Ông nội!"
Ninh Mẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người ông này giống như ông nội của cô, nói chuyện hòa ái dễ gần, lời nói thấm thía.... Căn bản không nghĩ gì mới nói ra, hoàn toàn không giống như một thương nhân.
Đông Dạng thì không dễ nói chuyện như vậy, nghe Đông Lục Phúc nói như vậy có chút bất mãn, lập tức chen miệng nói:
"Hôn nhân là của mình, tốt xấu như thế nào, cũng như người uống nước nóng hay lạnh tự mình biết thôi. Cho nên A Ninh, cháu tuyệt đối không được quên người của Hoắc gia từng cự tuyệt cháu ngoài cửa.
Nếu như bọn họ thật sự coi trọng cháu thì sáu năm trước đã rước cháu vào cửa nhà Hoắc gia rồi.
Nếu như Hoắc Khải Hàng luôn đặt cháu ở vị trí thứ nhất thì sáu năm nay cháu cũng sẽ không khốn khổ như vậy. Cháu đã sớm trở thành đại thiếu phu nhân nhà Hoắc gia rồi, cháu cũng có một cuộc sống mỹ mãn, mới là cuộc sống của cháu.
Kết quả thì sau, cháu mang thai cốt nhục nhà họ Hoắc nhưng lại lang thang ở bên ngoài, chịu nhiều cực khổ, hại con gái cháu phải mang tiếng là tư sinh.
Cháu suy nghĩ một chút đi, hiện tại cháu quay về Hoắc gia, quan hệ mẹ chồng con dâu có thể tốt được không?
Chẳng lẽ cháu muốn gọi người đàn bà suốt ngày chỉ muốn chia rẻ tình cảm của cháu là mẹ chồng, phải cực khổ và thấp hèn như vậy sao?
Nếu cháu có thể quyết tâm cứng rắn một chút, như vậy cháu mới có được một cuộc sống hạnh phúc!"
Lời của Đông Dạng bây giờ rất chanh chua, cay nghiệt, cùng với người Đông Dạng trước kia Ninh Mẫn quen biết quả thật khác nhau, giống như bà với Hoắc phu nhân sinh ra đã là kẻ thù, nhìn thấy bà ta bà sẽ không vừa mắt, đặc biệt muốn chèn ép bà ta.
Sắc mặt HOắc Khải Hàng trầm xuống, muốn nói lại bị Hoắc phu nhân giành trước một bước:
"Đông Dạng, lời này của cô không đúng, không có người nào, không có một người mẹ nào luôn nghĩ hãm hại con mình cả..."
Lời của bà còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang:
"Ơ, Hoắc phu nhân, kính nhờ, bà còn ở đó mà nói như hợp tình hợp lý vậy, chẳng lẽ bà muốn nói, sáu năm trước cách làm của bà và con trai bà là đúng sao? Làm nhục người con gái trong trắng của người ta xong, rồi lại quay đầu không cần liền đá văng đi chỗ khác. Chỉ bởi vì mấy người họ Hoắc, quyền cao chức rộng nên người bình thường đừng mơ tưởng bước vào cửa nhà họ Hoắc mấy người sao?"
Đông Dạng cười lạnh:
"Nếu như vậy, sáu năm sau các ngươi còn đến dây dưa với người con gái đã gả cho người khác làm gì? Các người dựa vào danh nhà họ HOắc hại người còn ít sao? Ba đời của HOắc gia luôn luôn như vậy, hừ."
"Câm miệng, Đông Dạng cô đây là mượn cơ hội để phát tát tính tình của mình sao? Đừng quên, cô cũng làn người HOắc gia, nếu tính theo giai vế thì cô là thím của Khải Hàng. Cứ một câu một câu hất nước bẩn lên nhà họ Hoắc là sao hả?"
HOắc phu nhân không nhanh không chậm, xụ mặt xuống quát một câu.
Trong lòng Ninh Mẫn kinh ngạc, Đông Dạng là thím của Khải Hàng.
Dưới gối của Thủ tướng có ba đứa con trai, con lớn là HOăc Trường An, con thứ hai là Hoắc Trường Bình, con trai thứ ba là Hoắc Trường Nhạc. Ba mươi năm trước, trong lúc HOắc Trường Nhạc đi ra ngoài thám hiểm bởi vì ngoài ý muốn mà chết, còn Hoắc Trường Bình và Hoắc Trường An đang chống đối nhau.
Chẳng lẽ Đông Dạng là vợ của Hoắc Trường Bình?
Không đúng, HOắc Trường Bình đã có vợ a!
Hay là vợ của thành viên khác trong Hoắc gia.
Cũng không đúng.
"Tôi khinh, còn thím? Đông Dạng tôi khổ tám đời, mới có quan hệ với Hoắc gia các người! cho tới bây giờ bản thân tôi hi vọng người đàn ông của tôi không phải là họ Hoắc."
Trong mắt Đông Dạng lóe lên tia lửa, câu cuối cùng càng nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng của Ninh Mẫn lần nữa lộp bộp, ánh mắt dừng lại trên người Đông Đình Phong, người đàn ông của cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng đi về phía Đông Dạng, cúi đầu trấn an mấy câu, Đông Dạng còn tức giận nói với hắn:
"A Ninh là con dâu của Đông gia, nếu cháu dám bỏ con bé cho người khác cướp mất, sau này cháu cũng đừng kêu ta là cô..."
Ninh Mẫn nghe vậy liền chăm chú suy nghĩ, Đông Dạng này cũng không phải Đông Dạng thật, nhưng vì tình huống này mà kích động như vậy, lo bất bình thay cho người bà đang giả dạng sao?
Nghe Hoắc phu nhân nói, Đông Dạng là dâu nhà Hoắc gia, vậy nhất định không sai.
Vậy nói cách khác, cha của Đông Đình Phong là người Hoắc gia, đáng lẽ hắn nên là họ HOắc, là anh em họ với Hoắc Khải Hàng.
Cái nhận thức này khiến cô phải hoảng sợ.
Bên kia, Đông Dạng được Đông Đình Phong khuyên vài câu đã bình tĩnh lại.
"Tiểu Ninh, bác có vài câu muốn nói với cháu."
Hoắc phu nhân cũng không có tranh cãi với Đông Dạng, cũng là khinh thường, bà không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt giật mình nhìn Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn lúc này mới hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh, mới nói:
"Bác cứ nói."
"Ừ, bác cũng không quanh co, có một việc là sự thật đó là trước kia bác không thích cháu. Bây giờ cũng không thích."
Này vừa nói đã nói thẳng ra như vậy rồi hả.
Ninh Mẫn gật đầu.
"Cháu biết."
Lông mày Hoắc Khải Hàng cau lại.
"Nhưng bởi vì con trai của bác thích cháu."
Lời nói này có chút bắc đắc dĩ, ánh mắt cũng dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của HOắc Khải Hàng, giọng nói của Hoắc phu nhân mang theo chút đau lòng, nói:
"Cháu cũng biết, vì cháu nó không cần quyền thế, thậm chí ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không để ý. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Hách Quân, bác nghĩ: có phải cháu sinh ra là để khắc nó. Một đứa nhỏ nghe lời, hiểu biết như vậy nhưng từ khi gặp cháu liền biến thành một người cố chấp. Một lòng chỉ nhận định cháu. Hết lòng hết dạ chỉ muốn được ở bên cạnh cháu.
Sáu năm trước, nó hai mươi lăm tuổi, nếu nói đến tuổi thì nó đã là người trưởng thành nhưng nói đến tình cảm thì nó như tờ giấy trắng. Nó khác với cha nó, từ nhỏ nó thấy bác một mình trong nhà, nó chán ghét những đàn ông ăn chơi đàng điếm bên ngoài. Cho nên nó vẫn đóng chặt trái tim của mình, luôn làm đúng bổn phận. Trải qua những ngày sống gian khổ của nó.
Khi đó, bác hi vọng, sẽ có một người con gái xuất hiện, trở thành người duy nhất trong tim nó, giữa vợ chồng luôn yêu nhau.
Nó là một người tốt, khẳng định sẽ được một đoạn hôn nhân hoàn mỹ hạnh phúc.”
Đối với người con trai này, trong lòng Hoắc phu nhân luôn lấy hắn làm niềm kiêu ngạo.
"Cho nên từ lúc Khải Hàng tham gia công tác, bác liền bắt đầu tìm kiếm đối tượng thích hợp cho nó.
Trong mắt của bác, người có thể làm vợ nó, phải có gia thế, có tài, đồng thời cũng có năng lực xả giao tốt. Như vậy mới có thể thành vợ của nó, chăm sóc nó thật tốt.
Bởi vì nó không phải là người đàn ông bình thường,. Nó có nhiều chuyện cần phải làm, cũng không có nhiều thời gian giành cho vợ. Làm vợ nó thì mọi chuyện phải lấy nó làm đầu, thích hợp với nó. Mà không phải để cho nó chiều theo người phụ nữ, vì hôn nhân của bọn họ, vì tình cảm mà phân tâm, nó cần toàn tâm toàn ý dốc sức vì sự nghiệp của nó. Nên nó không thể bị liên lụy.
Nên cháu, không thích hợp với nó. Điểm này, lần đầu tiên ta thấy cháu đã nhìn ra.
Thứ nhất, cháu không có xuất thân gia cảnh để có thể ủng hộ cho tiền đồ của nó.
"Thứ hai, cháu quá mạnh mẽ, rất thích ra lệnh cho người khác. Không có một chút ôn nhu nên có của người phụ nữ. Bác đã nhìn thấy vài lần, đều là Khải Hàng xuống nước nói nhỏ nhẹ với cháu. Sau đó thì sao, nó vì chuyện tham ô mà ít có thời gian nói chuyện yêu đương, mỗi ngày còn phải làm thêm giờ.
Thứ ba, tuổi cháu còn trẻ, rất xinh đẹp. Lúc đó, Khải Hàng đã hai mươi lăm mà cháu mới mười chín. Sai lệch tuổi tác quá nhiều, không thể vững vàng trong tình cảm được. Rất có thể dễ dàng bị hấp dẫn bởi những thứ khác.
Ba điểm này, điều thứ nhất là quan trọng nhất.
Có lẽ cháu cảm thấy bác quá thực dụng, nhưng nếu đã ở vị trí này, thì phải suy nghĩ chu toàn mọi thứ. Đây là chuyện không có cách nào khác. Dù sao HOắc gia cũng không phải là gia đình bình thường. Hôn nhân của mỗi người cũng hi vọng có thể êm ấm cả đời, cho nên hôn nhân có liên quan đến lợi ích, bác là mẹ phải suy nghĩ kỹ càng.
Ích kỷ thì ích kỷ, trên đời này người nào mà không có ích kỷ. Sống cả đời, thật sự có quá nhiều chuyện cần phải để ý.
Bác là mẹ của Khải Hàng, nên bác hi vọng nó có thể đi trên con đường làm quan. Và nên nghe theo trưởng bối an bài hôn nhân, mới có thể nhận được tín nhiệm của Thủ tướng. Đây là lúc nó nên biểu hiện sự trung thành, một người đàn ông chỉ mới tốt nghiệp vài năm. Lại chạy nước rút cho sự nghiệp thì nó không thể làm trái với lợi ích của gia tộc.
“Hơn nữa sáu năm trước, Hoắc gia gặp chuyện, cần phải tổ chức đính hôn chính trị. Khải Hàng cũng hiểu được sự quan trọng trong chuyện này.
Cho nên, nó mới chia tay, đáp ứng đính hôn
Thật ra cháu cũng hiểu rõ. Lúc đó nó chống đối như thế nào, nói gì cũng không chịu, bác phải chín trâu hai hổ mới có thể thuyết phục nó gật đầu.
“Sau đó bác mới biết được, nó gật đầu, bởi vì nó có suy nghĩ của mình, nếu nói chia tay thì chẳng qua là nó muốn tạo thế lực của mình lớn mạnh thêm thôi.
Cho đến khi nó từng bước từng bước có được những gì mình muốn, nó mới dùng phương thức dễ dàng nhất để giải trừ hôn ước. Sau đó lại phát triển thế lực của mình, vừa tìm cháu. Sáu năm nay, nó chưa bao giờ nhìn tới một người con gái. Phần tình cảm như vậy khiến bác khiếp sợ không thôi.
Mà bốn tháng này, lại càng để cho bác thấy được tình cảm sâu nặng nó đành cho cháu như thế nào, bởi vì không có tin tức của cháu, nó rất đau khổ, cả đêm không ngủ, bởi vì cháu mà khóc, uống rượu, bỏ sự nghiệp cảu bản thân qua một bên, bởi vì cháu không chút do dự đỡ viên đạn đó…..
Bác sống lâu như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào ngu si như vậy, có lúc bác tự hỏi, rốt cuộc tình yêu là gì? Sao có thể để cho một người đàn ông chấp mê bất ngộ như vậy.
Nếu nó không phải con trai bác, có lẽ sau khi nghe tin một người đàn ông ngu si như vậy sẽ cảm khái một câu rồi bỏ qua thôi, nhưng nó lại là con trai bác, là bác một mình nuôi nấng nó lớn lên, việc không liên quan tới mình thì cười một tiếng rồi bỏ, nhưng chuyện đó lại liên quan đến mình thì lại đau lòng không thôi.
Tiểu Ninh, là do Đông Dạng muốn châm ngòi chia rẽ, cháu đừng để ý tới, HOắc gia và Đông gia vốn đã có ân oán, khó tránh khỏi khi nói chuyện khó nghe như vậy.
Nói nhiều như vậy, cuối cùng chỉ là bác muốn nói với cháu: cháu muốn có người nguyện ý bên cạnh cháu cả đời, chăm sóc nhau cả đời, cả đời nguyện ý giúp đỡ người đàn ông của mình, không nên vì nhất thời đi nhầm đường lại gặp ngã ba càng chạy càng xa. Cháu hay nghĩ cho con gái cháu thử xem. Vào Hoắc gia, cháu chỉ cần làm vợ Khải Hàng là được rồi. Còn những chuyện khác cháu muốn giúp, có thể giúp thi giúp, không thì cháu cứ im lặng ủng hộ nó là được rồi.
Thật ra bác tin tưởng nếu cháu để tâm thì nhất định sẽ làm tốt một việc. Bác nghe Đại sứ Trung quốc nói, năng lực công việc của cháu rất mạnh, hiệu suất lại cao. Là một trợ thủ tốt…”
Mỗi một câu mỗi một lời, đều chặt chẽ nhuần nhiễn, giống như đã viết ra nội dung trước đó chỉ cần đọc ra, nhưng lai không giống vậy, tâm tình bà biểu đạt thật phong phú, dùng đủ thứ tình cảm nói ra, rất cuốn hút đầy hấp dẫn.
Cho nên mới nói, Hoắc phu nhân là một nhân vật rất lợi hại