Hà Cẩn Ngôn nhẹ giọng, nói. “Cuộc đời con nếu không có nơi này thì không hoàn chỉnh chút nào. Viện trưởng, tuy rằng giờ con không còn ở nơi này nữa nhưng mỗi chuyện dù lớn dù bé ở nơi này đều liên quan đến con. Chúng ta chính là người một nhà, không phải sao? Vì vậy con xin dì về sau đừng nói mấy chuyện phiền con thế này thế kia nữa. “Cẩn Ngôn” Viện trưởng Bách cảm động trước sự chân thành của cô. “Thật ra là do con không tốt, tối qua đáng ra con phải qua đây. Nếu không phải vì cái tên Lâm Vũ Phi đó, con sao có thể để mọi chuyện như vầy chứ." “Lâm Vũ Phi? Chị nói cái tên tổng giám đốc của Thiên Phúc, anh trai của Lâm Vũ Luân à?” Bảo Minh quẹt mũi. “Đúng vậy. Cả ngày hôm qua đều bị anh ta làm phiền.”
Nhắc tới Lâm Vũ Phi, cô lại bực bội. "Hôm qua? Hai người cả ngày hôm qua ở bên nhau sao?" “Đúng vậy.” Cô lại gật đầu xác nhận. "Chị và anh ta là bạn sao không chịu nói sớm.” “Bạn? Mình và anh ta có được coi là bạn bè không?" Cô nhíu mày lẩm nhẩm. “Kể cả không phải là bạn bè, hai người ở bên nhau cả ngày em thấy quan hệ của hai người cũng không thể coi là bình thường được. Hay là chị bảo anh ta tha cho mình đi. Như vậy chẳng phải cô nhi viện của chúng ta được cứu rồi sao?" “Đúng ha. Sao mình hoàn toàn không nghĩ ra nhỉ?" Một con người khác trong cô lên tiếng. “Cô không thèm nghĩ rằng cô đã giúp anh ta bao nhiêu là việc. Cô giúp anh ta tìm ra con trai, cô còn giúp họ được gặp nhau. Vì thế mà cô còn mất đi một công việc quan trọng. Còn chưa nói tốc hôm đó cô giúp anh ta săn sóc cả đêm. Vì vậy hãy nhân cơ hội này kêu anh ta bảo đáp trả cô nhi viện lại cho mình”
Lại thêm một giọng nói trong con người cô. “Nhưng cha con người ta gặp nhau là chuyện tốt hơn nữa hôm đó Tiểu Ân đã vui biết bao. Nếu bây giờ cô dựa vào đó mà đòi trao đổi giống như là đang nói 'Này, con anh là do tôi giúp tìm thấy, cô nhi viện của anh có phải là nên đưa đây trao đổi không?”
Hai mặt khác một thiên thần một ác quỷ trong con người Hà Cẩn Ngôn đang đấu khẩu nhau khiến cô không biết phải làm thế nào. “Thế thì có gì mà không đúng. “Không đúng. Chuyện nào ra chuyện nấy, hơn nữa lúc tôi giúp anh ta, tôi chưa từng nghĩ sẽ trao đổi với anh ta. Chuyện của cô nhi viện tôi có thể dựa vào bản thân. Thiên thần nói. “Tôi không biết là nên nói cô có chí khí hay là tự ái nữa"
Ác quỷ trề môi. “Thật ra đều không phải. Tôi cũng đã từng trải qua những ngày không có ba hơn nữa cô cũng chưa thấy lúc Lâm Vũ Phi gặp con anh ta biểu hiện trông kích động đến mức nào đậu. Cô xem anh ta sống đến bây giờ đột nhiên biết được mình có một đứa con trai 8 tuổi. Nói như vậy thật ra cũng rất đáng thương” “Anh ta mà đáng thương à?" Ác quỷ phản bác. “Cái hôm mà anh ta uống say cũng là lần đầu tiên trong đời anh ta uống say đó. Tôi cũng bắt đầu thấy hơi đồng tình với anh ta rồi đấy. Thiên thần bênh vực Lâm Vũ Phi. “Đồng tình với anh ta à? Không phải là cô đã thay đổi cách nhìn về anh ta rồi đấy chứ?” “Hình như cũng có vẻ như thế. “Tôi biết rồi, cô thích anh ta.” Ác quỷ nheo mắt cười nói với thiên thần. “Tôi thích anh ta hả? Không có, làm gì có chứ. Sao tôi có thể thích loại người như vậy được. “Cô có thích" "Đừng nói nữa, tôi không nghe."
Hà Cẩn Ngôn lắc mạnh đầu, la lên. “Không có. “Chị. Bảo Minh đẩy vai cô một cái. “Chị bị làm sao vậy?” “À, ờ... có làm gì đâu.” Cô bối rối gãi cổ. “... chị đang nghe tiếng lòng của mình thôi.” Cô khoát tay. “Dù sao đó cũng không phải là vấn đề chính. Chị và anh ta không thể tính là bạn bè được. Loại người đó chị không với tới được. Hôm qua hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn thôi. Hơn nữa chị cũng không muốn cúi đầu hạ giọng với anh ta."
Viện trưởng Bách đồng tình. “Đúng, phải dựa vào bản thân. Chẳng phải lúc nãy trong điện thoại dì có nói có thể dì có cách đó sao?" “Dì đã tìm được người chịu giúp chúng ta rồi ạ?” “Chịu giúp hay không thì dì vẫn chưa xác định được nhưng họ đã đồng ý nói chuyện với chúng ta. Thật ra người này là một nhà hảo tâm đã giúp đỡ cô nhi viện của chúng ta lâu nay cũng là ông chủ của một khách sạn nổi tiếng. Cẩn Ngôn, con có đồng ý thay mặt dì đi nói chuyện với người này không? Dì phải ở đây để làm chủ tình hình. Hà Cẩn Ngôn gật nhanh. “Tất nhiên là con đồng ý rồi dì. Vậy khi nào con đi?" “Nếu chúng ta chỉ có thể thời gian một tuần vậy con mau chuẩn bị đi đi, ngày mai xuất phát luôn. “Dạ." Cô gật, tự nhủ nhất định phải thành công.
Bùi Băng Tâm vừa ăn bánh vừa lướt web, Bùi Trần Anh bước đến từ sau lưng, nhìn ngó. "Lại lên mạng nằm ng giữa ban ngày rồi.
Bùi Băng Tâm liền đóng sập laptop lại. “Chị hai à, sao chị cứ dòm ngó đời tư của người khác vậy?” “Chị đây cũng chỉ quan tâm em thôi mà. Chị khuyên em nên học tập chị đây này nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ hạnh phúc không thuộc về em thì tình yêu thật sự mới có thể sớm xuất hiện.” Bùi Trân Ánh bóc cái bánh quy trong hộp, ăn ngon lành. “Chị hai, chị từ bỏ hạnh phúc gì vậy?” “Tất nhiên là đại hoàng tử nhà họ Lâm rồi. Bây giờ chị đã có mục tiêu mới rồi. Hơn nữa không chỉ một đầu. Em xem, trong đây đều là những người một lòng một dạ muốn kết hỗn" Bùi Trân Ánh mở danh sách một loạt các chàng trai ha mà cô sưu tầm được. "Bây giờ chị mới biết hóa ra trên thế giới này còn rất nhiều người vẫn đang kiếm tim. Bùi Băng Tâm xem danh sách, nói. “Chị đến trung tâm môi giới kết hôn tìm chồng à?” “Chị mà phải thiếu người đến vậy sao? Chị đến trung tâm môi giới kết hôn làm việc.
Bùi Băng Tâm tròn mắt. “Chị đi làm à?" “Tất nhiên. Con gái nhất định phải tự lập, sự nghiệp rất là quan trọng. Nếu có thể dễ dàng tìm được tuổi xuân lần hai thì càng tốt. So với mấy cái người nhìn không thấy, sờ không được trên mạng của em thì thực tế hơn nhiều đấy." Hà Cẩn Ngôn đi vào, gọi. “Chị hai, mấy cái vali của chị để ở đâu rồi? Cho em mượn được không?" “Làm gì?” “Em phải đi phương Bắc một chuyến
Có được vali, Hà Cẩn Ngôn xếp áo quần bỏ vào. Bùi Băng Tâm thăm dò. "Cẩn Ngôn, em phải đến phương Bắc tìm nhà viện trợ để giải quyết chuyện của cô nhi viện à?" “Đúng vậy. Hiện giờ đây là cách duy nhất. À đúng rồi, chị ba, trong nhà ngoài em ra chỉ có chị là đáng tin nhất. Vì vậy mẹ Hồng và chị hai phải phiền chị rồi.” Cô ngừng tay xếp, ngẩng lên nói. “Không có, không có đâu. Chị không đáng tin chút nào đầu." Bùi Băng Tâm xua tay lia lịa. “Cẩn Ngôn à, chị có thể đi cùng em được không?” “Đi cùng em? Sao lại thế?" “Thì chị có quen một người bạn online, quê anh ấy ở phương Bắc. “Chị có bạn online ở ngoài Bắc à? Sao em lại không biết nhỉ?" Hà Cẩn Ngôn nheo mắt hỏi lại.
Bùi Băng Tâm cười khì. “Bọn chị vốn không định gặp mặt sớm vậy đâu nhưng em biết đấy duyên số đến muốn ngăn cũng không được. Đúng lúc em định đi vì vậy chị muốn đi cùng em. “Chị muốn đi gặp anh ta? Đừng, mạo hiểm lắm. “Sao thế được? Nếu là một mình chị thì tất nhiên chị cũng không dám đi, vừa may có em, em có thể giúp chị lấy thêm can đảm mà.” Bùi Băng Tâm nịnh bợ. Hà Cẩn Ngôn lắc mái tóc. “Em đi để bàn việc chính đáng, chị đừng có ở đó mà làm em rối thêm nữa. Bùi Băng Tâm giận dỗi, ngồi xoay lưng. “Tại sao chuyện chị thấy quan trọng trong mắt em lại thành chuyện rối ren?" “Thôi được rồi, em xin lỗi. Em không có ý đó. “Lẽ nào con gái béo không có tư cách được hạnh phúc sao?” “Ai nói thế? Béo với gầy không thể nào phán đoán được tiêu chuẩn có được hạnh phúc.”
Bùi Băng Tâm biểu lộ vẻ mặt đáng thương. “Em đừng có thấy mấy người con gái béo như chị bình thường có vẻ ngốc nghếch. Nỗi đau của người béo như chị chẳng có ai thấu hiểu được. Chị không cần giống như mấy người bạn của chị có rất nhiều người yêu, có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Chị chỉ cần một người, một người yêu chị là được rồi."
Hà Cẩn Ngôn nói, tiếp thêm cho cô sức mạnh. “Chị ba, chị nhất định sẽ tìm được người đó. “Thật sao? Thật là sẽ có như thế sao?” “Chị ba, chị thật sự rất thích người online đó sao?” “Thật ra chị và người ấy chưa từng gặp mặt thậm chí đến ảnh cũng chưa từng xem qua. Nếu nói là thích... chị cũng không biết được. Bùi Băng Tâm nhún vai nói. “Nhưng mà bọn chị nói chuyện rất hợp gu đó.
Hà Cẩn Ngôn mím môi nghĩ rồi gật đầu. “Vậy thôi được, em sẽ cho chị đi cùng" 'Em đồng ý cho chị đi thật sao? Tốt quá” Bùi Băng Tâm vô hai tay vào nhau. “Em nói trước này tiền vé của chị em không chi ra đầu đấy “Em yên tâm, chị bình thường đều tiết kiệm tiền ăn. Chị có quỹ riêng, chị có thể tự chi” Bùi Băng Tâm vỗ ngực, sung sướng. Thấy chị mình vui như vậy, Hà Cẩn Ngôn cũng vui lây.