Lâm Vũ Phi đứng ở cửa bếp, rụt rè lên tiếng. “Thật ngại quá, đã làm phiền mọi người rồi.
Nham Hiểu Hồng niềm nở. “Lâm tổng, hoan nghênh. Mời ngồi. Cậu là người bạn trai đầu tiên Cẩn Ngôn đưa về đó. Tôi tin tình cảm của hai đứa cũng phải đến mức độ nào đó rồi.”
Lâm Vũ Phi luống cuống giải thích. “Chuyện này thật tình không như những gì bác tưởng tượng đầu. Hà Cẩn Ngôn nói không sai, chuyện đó phí ở trọ một đêm cháu sẽ đưa cho cô ấy. Mọi người đừng nghĩ nhiều. Cháu có việc bận, cháu xin phép đi trước.
Nham Hiểu Hồng nói nhanh. “Không. Đừng vội thế. Đều là người một nhà cả mà, nói cái gì mà phí ở trọ thế. Sau này thường xuyên tới chơi nhé, muốn ở bao lâu cũng được. Hà Cẩn Ngôn vội kéo tay Lâm Vũ Phi ra ngoài cổng. “Đã làm phiền cô rồi. Thành thật xin lỗi” Lâm Vũ Phi áy nảy, nói. “Bỏ đi. Cảm ơn với xin lỗi thì miễn hết đi. Tôi không muốn dính dáng một chút gì với anh cả, ngay việc anh nợ tôi ấn tình gì đó tôi cũng không cần. Cô xua đuổi như đuổi tà. Lâm Vũ Phi vừa quay gót rồi lại quay lại. "Không cần phải lưu luyến không rời thế chứ." Cô nói như xin anh biến khỏi mắt cô càng sớm càng tốt. “Một việc cuối cùng thôi. Nhà cô chắc không có camera ẩn chứ?" “Cho tôi xin đi. Người có tiền có phải lúc nào cũng lo bị hại không thể? Nhà tôi dù có camera ẩn tôi cũng không có một chút hứng thú nào với việc khỏa thân của anh đâu. Hà Cẩn Ngôn tôi đúng là quả tốt, quá lương thiện mới mang anh về đây. Coi như tôi gặp hạn đi." Thấy anh còn đứng tần ngần ở đó, cô lớn tiếng. “Còn không mau đi đi, mau quay về với cái thế giới cẩn thận từng li từng tí của anh đi. Chào” Cô quay vô nhà, nhìn thấy con gấu bông mà Lâm Vũ Phi mua tặng Tiểu Ân. Hôm qua lúc về nhà cô, anh có mang theo. Trước khi rời khỏi, anh để con gấu lại cùng một mảnh giấy. Con gấu này nhờ cô chăm sóc đấy.
Hà Cẩn Ngôn đến khách sạn mà Đường Kính Chi ở nhưng cô đã đi rồi, Hà Cần Ngôn xuống chỗ quầy tiếp tân, hỏi. "Xin hỏi người sống ở phòng 509 sao lại không thấy nữa?" “Để tôi xem giúp cô, phiền cô đợi một chút" Nữ tiếp tân mở danh sách, lướt từ trên xuống dưới, nói. “Có muốn tìm cô Đường phải không? Tối qua cô ấy đã trả phòng rồi, không còn ở chỗ chúng tôi nữa." “Trả phòng?Vậy cô ấy có nói đi đâu không?” "Tôi cũng không rõ nhưng cho hỏi cô có phải là cô Hà Cẩn Ngôn không?” “Phải, là tôi đây
Nữ tiếp tân cúi người lấy ra một phong thư đưa cho Hà Cẩn Ngôn. “Cái này là cô Đường nhờ tôi đưa cho cô Hà Cẩn Ngôn nhận lấy, mở ra đọc ngay. Cô Hà, công việc của cô cũng đã tới lúc kết thúc rồi. Cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô lẩm nhẩm: Rõ ràng là mình có lòng tốt giúp người sao lại rơi vào hoàn cảnh này chứ?
Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCDi động cô vang lên. Viện trưởng viện mồ côi Nhân Nghĩa gọi, nói công nhân đã mang máy ủi đến chuẩn bị thi công, bảo cô đến tập đoàn Thiên Phúc một chuyến để bàn bạc thêm.
Lúc này Bảo Minh cầm bảng có đề dòng chữ kháng nghị tập đoàn Thiên Phúc đứng la hét trước cổng công ty. Lại Tử Dương thọc tay vào túi quần, đi tới. "Này, làm gì vậy?” “Cuối cùng anh cũng chịu cho tôi gặp Lâm tổng vĩ đại của các người rồi.” “Lâm tổng là để cậu nói muốn gặp là gặp được à?” “Được thôi. Nếu anh không cho tôi gặp tôi sẽ ở đây mãi, không đi đâu hết." Bảo Minh ngồi bệt dưới lòng đường, có biểu hiện ăn vạ. “Cậu mà còn làm loạn nữa tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đấy.
Bảo Minh không ngó ngàng đến lời của Lại Tử Dương, tiếp tục biểu tình. “Tập đoàn Thiên Phúc coi thường nhân mạng" “Bắt cậu ấy lại." Lại Tử Dương hất mặt với bảo vệ. Hai người bảo vệ cầm hai nách của Bảo Minh. “Buông cậu ấy ra. Lâm Vũ Luân đi tới. “Lâm phó tổng” "Sao tôi lại không biết có người muốn gặp tôi?” “Tôi giúp cậu dọn dẹp khách không mời mà đến... Lâm Vũ Luân cắt lời Lại Tử Dương. "Tôi muốn gặp ai do tôi quyết định. Rồi anh kêu Bảo Minh vào phòng mình. “Anh làm thế là có ý gì? Tất cả người ở cô nhi viện vẫn còn ở đó, bây giờ anh cho nổ máy, muốn cán qua người chúng tôi sao?"
Lâm Vũ Luân dựa người ra sau ghế, thong thả nói. “Không phải hôm qua là hạn cuối để dọn đi sao? Đây là hợp đồng giữa tập đoàn Thiên Phúc và chủ đất, hôm nay chúng tôi bắt đầu làm việc xét về tình về lý đều đúng cả. Lại Tử Dương đứng bên cạnh những mũi vào. “Lâm phó là tổng, không cần nói nhiều với loại người không hiểu lý lẽ này đâu. “Anh mới không hiểu lý lẽ. Anh có ý gì đây, nói nữa là tôi đánh anh đó. Bảo Minh tức sôi máu, xoắn tay áo lên. Hà Cẩn Ngôn đẩy cửa vào. “Chị Cẩn Ngôn. Bảo Minh vui mừng gọi tên cứu binh. Cô bước tới trước mặt Lâm Vũ Luân, giọng chắc nịch. "Không phải anh đã nói, anh sẽ không nói dỡ là dỡ luôn sao” “Không phải vẫn chưa tiến hành sao? Máy ủi hôm nay mới chỉ là đến tiếp xúc thôi nhưng tuyệt đối sẽ không rời khỏi đó đâu. Phiền cô nói lại với viện trưởng của các người rằng mong bà ấy hợp tác mà dọn đi nhanh. “Một tuần. Xin hãy cho chúng tôi thêm một tuần nữa, viện trưởng nói bà ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách. "Mấy người đừng có được voi đòi tiên, Lâm phó tổng của chúng tôi có lòng tốt mới cho các người cơ hội thương thảo. Nếu như hôm nay có Lâm tổng ở đây các người sẽ không có chỗ mà nói chuyện đâu.”
Lâm Vũ Luân hậm hực nói với Lại Tử Dương. "Dự án này do tôi phụ trách, tôi không cần biết cách làm việc của Lâm tổng “Ý tôi là Lâm tổng làm việc trước giờ đều rất quả quyết Lại Tử Dương lào thào vào tại Lâm Vũ Luân. “Quả quyết chưa chắc đã làm tốt. Tôi không mong muốn cả hai bên đều phải chịu thiệt hại, điều này đối với mọi người đều không có lợi gì.” Lâm Vũ Luân ngước lên nhìn Hà Cẩn Ngôn, anh đồng ý tăng thêm thời hạn. “Đây là cô nói đấy nhé. Tôi cho cô một tuần. Sau một tuần, tôi hy vọng sẽ nhìn thấy một cô nhi viện được dọn dẹp sạch sẽ. Hà Cẩn Ngôn và Bảo Minh về đến cô nhi viện. Bảo Minh chạy vào phòng của viện trưởng Bách, reo lên phấn khích. “Viện trưởng, chị Cẩn Ngôn đấu tranh được rồi.”
Viện trưởng Bách đứng lên khỏi ghế, bước lại chỗ Hà Cẩn Ngôn, hỏi. "Nói chuyện thế nào rồi? Họ đồng ý cho chúng ta thêm một tuần nữa à?" “Dạ. Nhưng họ vẫn không cho chúng ta tiếp tục ở lại đây. Viện trưởng, con nghe Bảo Minh nói là dì không đồng ý cho nó nói với con hôm nay là hạn cuối, cả cái máy ủi đến rồi mà dì vẫn không cho nó nói."
Viện trưởng Bách thở dài. “Dì biết con rất quan tâm đến nơi này nhưng con cũng có cuộc sống của riêng con. Công việc của con chẳng phải cũng xảy ra chút chuyện sao? Viện trưởng không có cách nào giúp đỡ cho công việc của con. Điều duy nhất dì có thể làm chính là cố gắng không để việc này làm phiền con.