“Ngôn Lạc Quân, anh chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Thật ra thì anh vẫn yêu tôi đúng không? Bị người phụ nữ mình yêu cắm sừng, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu yêu người khác, thật ra thì anh còn đau khổ hơn tôi, đúng không?”
Cô bất chấp tất cả phản kích khiến anh đột nhiên ngừng lại, con ngươi trở nên sắc lạnh giống như chim ưng, biến thành màu đỏ đáng sợ như máu, hiện lên nụ cười nhạt.
“Cắm sừng? Hứa Tĩnh Hàm, tôi đúng là đã quên, cô cắm sừng tôi lâu rồi, tôi đối với cô có phải quá nhân từ hay không?”
Bạch Ngưng nhìn anh đột nhiên thay đổi, cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập tới. Cô run rẩy lùi về phía sau, lại bị anh bắt lại, bóp chặt cổ họng cô.
“Lạc Quân. . . . . . Không. . . . . .”
Tay anh cứng như sắt càng ngày càng bóp chặt, khiến hô hấp của cô dần khó khăn. Cô muốn đẩy tay anh ra, nhưng chỉ khiến cơ thể càng ngày càng xụi lơ vô lực.
Nhìn sắc mặt cô dần dần mất đi huyết sắc, hé miệng hoảng sợ nhìn anh, anh đột nhiên cười to hai tiếng, lần nữa đi vào thân thể của cô.
“Cô nói xem, làm tình khi cận kề cái chết có thể hưng phấn tới tột cùng không? Ha ha ha!” Anh bóp cổ họng của cô theo luật động của cơ thể mà tăng hoặc giảm lực tay. Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, càng lúc càng điên cuồng mà cười to mấy tiếng.
. . . . . .
Trong giây phút cuối cùng kia, cô há to miệng muốn hô hấp, nhưng không có một chút không khí nào, cũng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, thân thể kịch liệt run rẩy, trước mắt dần dần biến thành một màn đen. . . . . . Cô cho là anh cứ như vậy bóp chết cô, không ngờ sức lực nơi cổ họng biến mất, “bốp” một tiếng phía, trên ngực truyền đến cảm giác đau rát.
“Tiện nhân, không bằng cho tôi xem cô có phải loại phụ nữ ở trên giường càng bị đánh càng thấy hưng phấn không!” Nói xong, anh cầm dây lưng lên, một lần nữa quất mạnh vào người cô.
“A –” cô kêu thảm một tiếng, bởi vì đau đớn mà giãy. Hai mắt anh đỏ tươi như máu, xé quần áo còn lại trên người cô, thân thể trắng noãn của cô lộ ra. Nhìn trên người cô in nhiều vết đỏ, anh hưng phấn kéo chân cô, dùng sức khiến những vết đỏ này đậm hơn, sâu hơn, cho đến khi tứa máu mới đắc ý cười ha hả.
“Đừng. . . . . . A. . . . . . Van anh. . . . . .” Bạch Ngưng giãy dụa, dùng giãy khỏi tay anh, bò tới góc giường, lại bị anh ở phía sau túm lấy tóc, thoải mái cười nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra, khi tôi lấy cô, cô cũng chỉ là hàng đã qua tay, tôi muốn xem xem chỗ cô chưa bị người khác chạm vào!” Nói xong cũng đưa bàn tay vào phía sau cô.
“Không, Lạc Quân, đừng. . . . . .” Bạch Ngưng khóc òa lên muốn chạy lại anh túm tóc, dùng dây lưng quất vào người cô.
“Xin anh, Lạc Quân, đừng. . . . . . Đừng đối xử với tôi như vậy. . . . . .”
“A. . . . . .” Thân thể truyền đến cảm giác đau đớn bị xé rách, cô chợt vùng lên, lao vào toilet khóa cửa lại.
“Đi ra cho tôi! Ra ngoài!” Cửa bị đá rung lên, cô run rẩy khóa trái cửa, co người lại trong góc gào khóc.
“Tốt nhất ngoan ngoãn đi ra cho tôi, bằng không tôi khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Tiếng rống giận dữ cùng tiếng đạp cửa khiến cô bịt tai lại, cố gắng lùi sâu vào trong góc, hoảng sợ đến nỗi muốn biến mất khỏi thế giới này luôn.
Ngoài cửa đột nhiên im lặng, một lát sau, truyền đến tiếng mở khóa.
Bạch Ngưng run rẩy kịch liệt, tay túm chặt tường lát gạch nem sứ giống như người chết đuối muốn nắm chắc lấy gốc rơm rạ, dán chặt người vào tường.
“Muốn trốn, tôi xem cô trốn đi đâu được!” Cửa được mở ra, một người xa lạ mà quen thuộc đi vào, một tay nắm lấy tóc cô
. . . . . .
Ánh nắng sớm từ ban công chiếu vào, Ngôn Lạc Quân đi ra phòng ngủ, ôm lấy Bạch Ngưng đang trần truồng núp trong góc tường phòng khách, hôn mê vì sốt cao.
Da đầu đau, cổ họng đau, thân thể đau, toàn thân cũng đau, cơ thể hình như rất nóng, lại hình như rất lạnh, có cảm giác mỗi một giây phút đều bị giày vò. . . . . . Nhưng cảm giác đau đớn này lại hình như cũng không khó chịu lắm, bởi vì có một sức mạnh, một chút ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, cho cô chút an ổn. Cuối cùng cô không còn hoảng sợ nữa, yên lặng thiếp đi.
Lần thứ hai khôi phục ý thức, thân thể không còn vừa nóng vừa lạnh khó chịu nữa. Cô khẽ mở mắt ra, cảm thấy chói mắt nên nhắm nghiền hai mắt, rồi lại mở mắt lần nữa.
Ánh mặt trời mùa đông từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến gương mặt người ngồi bên giường hiện lên chút ấm áp.
Cô run rẩy một hồi, khi phát hiện tay mình đang bị anh cầm vội vàng rút tay về, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng anh rất nhẹ rất mềm mại, như thể mang theo ngàn vạn tấn tình yêu.
Cô vẫn còn kháng cự, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ lẫn hoài nghi.
“Còn sốt sao?” Anh vươn tay sờ lên trán cô.
Cô run lên, dùng sức rút tay về vùi đầu vào trong chăn.
“Tĩnh Hàm? Tĩnh Hàm?”
Anh khom lưng phía trên cô dịu dàng mà gấp gáp gọi.
” Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . .” Cô run rẩy nắm chặt chăn che kín đầu.
“Tĩnh Hàm, đừng sợ, Tĩnh Hàm, mở chăn ra được không? Tĩnh Hàm. . . . . .” Ngôn Lạc Quân đưa tay vào trong chăn cầm tay của cô, nhẹ nhàng vạch chăn ra.
“Đừng tới đây. . . . . . Đừng tới đây. . . . . .” Cô khóc òa lên, dùng sức chui vào trong chăn.
“Tĩnh Hàm, là anh, ngoan, cho anh xem được không?”
“Tôi xin anh, tha cho tôi, tôi xin anh. . . . .” Cô lại run lẩy bẩy, tiếng khóc còn mang theo nỗi sợ hãi .
” Tiên sinh, đừng như vậy, bệnh nhân đang kháng cự ngài.” Y tá bưng thuốc đi tới nói.
Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, gấp gáp nói: ” Cô ấy sao lại như vậy?”
Y tá đi tới bên giường, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, dịu dàng nói: “Tiểu thư, cô đừng sợ, yên tâm, nơi này rất an toàn, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, sẽ không ai làm hại cô.”
Tiếng khóc trong chăn nhỏ đi một chút.
” Tiểu thư, đói bụng không? Ngồi dậy ăn chút gì đi” Y tá lại nói.
Ngôn Lạc Quân lập tức bưng bát cháo bên bàn lại.
” Lại đây, ăn chút gì đi, ngửi thấy mùi thơm phải không, ăn rất ngon đó.”
Cô từ từ buông lỏng chăn trong tay, y tá nhẹ nhàng vạch chăn ra, bưng cháo lên cười nói: “Nhìn nè, cháo trứng thịt nạc!”
Bạch Ngưng sợ hãi nhìn y tá một cái, lại nhìn chén cháo trong tay cô, từ từ chống người lên. Y tá đỡ cô ngồi dây, múc một muỗng cháo đưa về phía cô.
Cô chần chờ một chút, há miệng ra.
Ăn cháo xong, một lát sau, Bạch Ngưng ngủ tiếp, Ngôn Lạc Quân lập kéo y tá ra ngoài cửa.
” Tại sao, tại sao biểu hiện của cô ấy lại khác thường như vậy?” Trong lòng anh dâng lên một dự cảm xấu.
Vẻ mặt ý tá cũng lo lắng, nói: ” Ngôn tiên sinh, ngài đừng sốt ruột, tôi cũng không rõ lắm, tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ.”
” Cô cảm thấy. . . . . . Cô ấy có vấn đề gì?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
Y tá chần chờ một chút, nói: “Có thể. . . . . . Có thể là bị khích động quá độ, đợi bác sĩ chẩn đoán sẽ biết ngay.”