Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
“Xin lỗi, tôi bị nhốt ở nhà, các anh có thể giúp tôi không?”
. . . . . .
Hai mươi phút sau, cảnh sát dẫn người tới mở cửa.
Lập xong biên bản, cảnh sát vừa mới đi, Bạch Ngưng vội chạy ra ngoài.
Trong phòng quan sát, đội trưởng an ninh nhìn thấy Bạch Ngưng chạy đi, ngẩn người, vội vàng gọi điện thoại.
“Ngôn tiên sinh, phu nhân của ngài vừa mới chạy ra khỏi chung cư rồi.”
. . . . . .
Nhìn đường cái xe cộ như nước, lúc này Bạch Ngưng mới nhớ mình không một xu dính túi.
Cô đến Hạ gia bằng cách nào bây giờ, dù cô muốn đi, bằng chân thì không biết khi nào mới tới nơi?
Cô luống cuống nhìn bốn phía, bất chấp đi về phía một người đàn ông trung niên mặc tây trang vừa từ trên xe bước xuống.
“Xin chào tiên sinh, có thể cho tôi mượn năm mươi tệ không? Tôi. . . . . . Tôi muốn về nhà, tôi không mang tiền. . . . . .” Lời nói là giả, nhưng dáng vẻ sốt ruột của cô là thật.
“Lừa đảo.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng từ trên xe bước xuống.
“Không phải không phải, tôi thật sự không có tiền, tôi nhất định sẽ trả.” Bạch Ngưng vội nói.
Người đàn ông trung niên đưa tay lên ngực định lấy tiền, người phụ nữ lại chặn cánh tay ông lại, quay đầu nói: “Đi tìm người khác đi, chúng tôi không có.”
“Tĩnh Hàm?”
Nghe thấy có người gọi, Bạch Ngưng sửng sốt một chút rồi mới quay đầu lại. Đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc cái áo lông màu đen, quàng một cái khăn ca rô đen, gương mặt tuấn lãng lộ ra vẻ thành thục của đàn ông. Anh ta đang ngạc nhiên nhìn cô, cô cảm thấy người này rất quen.
“Em không mang tiền à?” Người đàn ông đi tới hỏi.
Bạch Ngưng hơi ngạc nhiên sau đó mới gật đầu một cái.
“Đủ chưa?” Người đàn ông kia lấy một trăm tệ đưa cho cô, hỏi.
“Đủ đủ đủ, cám ơn anh, tiên sinh, tôi làm thế nào trả tiền lại cho anh đây?”
Người nọ chỉ nhìn cô, không nói gì.
Lòng Bạch Ngưng nóng như lửa đốt, vội lục từ ví ra giấy bút đưa tới: “Anh có thể cho tôi số điện thoại được không? Có cơ hội tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đọc số điện thoại: “xxxxxxxxxx”
“Đây là số điện thoại của tôi, tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh.” Một chiếc taxi đi tới, Bạch Ngưng lập tức ngăn lại, đưa tờ giấy cho người đàn ông kia rồi chui vào xe.
Nhìn chiếc taxi đi xa, Quan Thừa Diễm cúi đầu nhìn chữ viết xa lạ trên tờ giấy, thì thầm: “Hứa – Tĩnh – Hàm?”
Ngồi lên xe, Bạch Ngưng chợt nhớ ra người đàn ông kia lúc nãy gọi “Tĩnh Hàm” .
Là người quen của Tĩnh Hàm sao? Nhìn rất quen, không biết có phải đã gặp ở đâu rồi không. Nhưng anh ta có nói gì đâu, có lẽ là cô nhớ nhầm. Dòng suy nghĩ lập tức lại chuyển về chuyện của giáo sư Hạ, Bạch Ngưng vứt chuyện này sang một bên.
Vừa mới vào chung cư Hạ gia, thấy hai bảo vệ vừa gấp gáp chạy về phía trước vừa nói qua bộ đàm: “Lại là nhà vị giáo sư kia, nhà giáo sư họ Hạ vừa mới tự sát ấy . . . . . .”
Trong lòng Bạch Ngưng căng thẳng, lập tức đi theo hai người đó.
Vừa mới đến tầng trệt, đã nghe thấy âm thanh đập phá. Hai gia đình đối diện mở cửa thò cổ ra ngoài nhìn thấy. Hai bảo vệ nhìn nhau, đứng ở cửa thang máy không dám lại gần.
Bạch Ngưng không nhịn được chạy tới, đúng lúc đó một bình hoa bị ném ra cửa, mảnh vỡ văng khắp nơi, cô vội vàng lùi về phía sau.
“Nói cho chúng mày biết, hoặc là trả tiền, hoặc là chúng mày cũng giống như cái bình kia!” Thanh âm cao vút làm cho người ta không khỏi co người rúm cổ. Bạch Ngưng đi lên trước một bước, nhìn vào trong nhà, bốn năm người đứng ở trong phòng, đang nói chuyện là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, đầu trọc, trên mặt có vết sẹo, trên cổ có một hình xăm.
“Các người giết chết tôi đi, tôi cũng chỉ còn lại cái mạng này, giết chết tôi rồi thôi!” Đứng đối diện Hạ Ánh Hi là Giáo sư Nguyễn đang ngồi phịch trên đất khóc lớn, anh khom lưng đỡ lấy bà.
“Được, vậy bọn ông chặt một tay của bà trước!” Người đàn ông hơn hai mươi tuổi “phập” một tiếng chém một con dao lớn lên trên bàn.
“Chúng tôi sẽ trả, tôi sẽ nghĩ cách bán căn nhà này, phần còn lại các người đợi thêm mấy ngày nữa được không?” Hạ Ánh Hi nói.
“Hừ, là mày nói đó! Năm ngày sau tụi tao quay lại, không trả được thì khoét thận!” Người đàn ông cầm dao lên, dáng vẻ ngạo mạn đi ra ngoài.
Bạch Ngưng từ từ đi vào trong nhà, Hạ Ánh Hi ngẩng đầu lên thấy cô đến đôi môi anh run lên, gọi: “Tĩnh Hàm.”
Lúc này giáo sư Nguyễn cũng ngất đi.
“Mẹ anh. . . . . . Mau, mau đưa bác đến bệnh viện.” Bạch Ngưng chạy lên sốt ruột nói.
Hạ Ánh Hi lắc đầu một cái: “Không cần, cho bà nằm xuống một lát là được, đây đã là lần thứ ba rồi.”
“Nhưng. . . . . .”
“Ba tôi mượn quá nhiều tiền, ông vừa xảy ra chuyện, người khác liền đến ép nợ. Bây giờ cả tiền tiêu vặt trong nhà cũng bị lấy đi rồi.” Hạ Ánh Hi nói xong, đỡ Giáo sư Nguyễn vào trong phòng.
“Ánh Hi, sao lại. . . . . . Tại sao lại như vậy. . . . . .” Tình hình như vậy khiến cô không chịu nổi.
“Hứa tiểu thư, mời cô theo tôi về.” Giọng nói xa lạ truyền đến, Bạch Ngưng quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
“Ông là. . . . . .” Mặc dù đã biết ông ta là người của ai, nhưng cô vẫn hỏi.
“Hứa tiểu thư cũng biết mà.” Người đàn ông trung niên nói.
Bạch Ngưng nhìn Hạ Ánh Hi, cắn môi, nước mắt lưng tròng, đi theo người đàn ông ra khỏi phòng.
Hạ Ánh Hi nhìn cô, đau khổ đến run rẩy.
Mười giờ tối, Ngôn Lạc Quân mở cửa. Anh đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Bạch Ngưng ngồi yên trên ghế sofa.
Tiếng giày da chậm rãi tới gần, anh đứng ở trước mặt cô, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Khóc ư? Cô muốn tôi xử lý hắn ta sao?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: “Tôi không phải. . . . . . Tôi chỉ thấy . . . . . Nhà anh ấy đã đủ thảm rồi, anh bỏ qua cho anh ấy được không? Tôi cầu xin anh”
“Thay vì cầu xin tôi như vậy lẽ ra cô nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động, cầu xin tôi, không bằng dỗ cho tôi vui vẻ.” Anh nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc trên trán cô.
“Tôi. . . . . . Tất cả tôi đều nghe anh, chỉ cần anh bỏ qua cho anh ấy.” Cô gấp gáp cầu xin anh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ngôn Lạc Quân chậm rãi vươn tay, dịu dàng lau nước mắt của cô, đột nhiên kéo cô từ ghế sa lon đứng lên, vào phòng, ném cô lên trên giường.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cởi quần xuống, anh như mãnh thú chiếm lấy thân thể của cô.
“Tiện nhân, cô cho rằng cô là ai, có tư cách cầu xin tôi sao? Tôi muốn hắn sống thì hắn phải sống, muốn hắn chết thì phải chết!” Anh ấn vào eo cô, điên cuồng như binh sĩ đói khát gặp phụ nữ nước địch.
Bạch Ngưng nắm ga giường, cắn chặt môi, mặc cho nước mắt chảy đầy mặt.
“Khóc à, cứ khóc đi, trong lòng nghĩ đến người đàn ông khác, cơ thể lại bị người khác cưỡng bức, rất đau khổ đúng không, hả?” Anh khom lưng nắm cằm của cô quát: “Mở miệng, rên lên cho tôi, kêu lớn tiếng lên!”
Trong miệng xuất hiện vị mặn nồng nặc, cô vẫn liều mạng cắn môi.
“Nói, nói với tôi, cô chọn rên rỉ hay chờ tên họ Hạ kia bị chém chết, hả?”