Trong đầu Tiểu Nhan chỉ còn lại một câu nói như vậy, một ý nghĩ kinh người bất chợt lóe lên trong đầu, rất nhanh lại bị Tiểu Nhan gạt bỏ phủ nhận.
Cái này làm sao có thể? Nhất định là cô ấy
nghĩ sai rồi.
Mặc dù Tiểu Nhan đang tận lực an ủi mình, thế nhưng Hàn Thanh đã quan sát được khuôn mặt của cô ấy tái nhợt trong chốc lát, giống như biết được tin tức gì đó rất đáng sợ.
Trước kia mình từ chối cô ấy, sắc mặt của cô ấy cũng không khó coi đến như vậy.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh mới ý thức được có thể là cô ấy hiểu lầm lời mình vừa nói.
Mặc kệ là nhiều hay ít, anh ta vẫn cau mày hỏi cô ấy: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Anh ta không hỏi thì thôi, hỏi một câu liền khiến Tiểu Nhan cảm thấy chột dạ, Tiểu Nhan cần cần một dưới của mình, đè tâm trạng giống như sóng cả cuồn cuộn của mình xuống.
"Anh... Anh mới vừa nói... Mộc Tử sẽ... Hiểu
lầm, là, là có ý gì?"
Cô ấy cắn môi dưới, lắp ba lắp bắp hỏi anh ta. Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu lông mày.
Quả nhiên là cô ấy hiểu lầm ý của anh ta.
May mắn là anh ta đã hỏi thêm một câu. Hàn Thanh đổi cái túi trong tay sang một bên khác, âm thanh lạnh nhạt: "Mộc Tử là người nhà duy nhất của tôi, tôi cũng là người thân duy nhất của Mộc Tử, nếu như tình cảm của người anh trai này có tiến triển, chắc chắn là nó sẽ vô cùng quan tâm. Mà cô, lại là bạn tốt của nó. Tôi không hi vọng nó sẽ cảm thấy giữa tôi và cô có bất kỳ khả năng gì, thậm chí nghĩ đến biện pháp tác hợp."
Nói như vậy, hẳn là hiểu rõ ràng rồi nhỉ?
Nghe Hàn Thanh giải thích xong, Tiểu Nhan thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy trái tim của mình thật giống như bị xé rách ra một mảng lớn.
May mắn, may mắn là không giống như cô ấy
nghĩ.
Có điều... Vậy mà anh ta lại không thích mình đến mức đó, sợ Mộc Tử sẽ tác hợp bọn họ. Cô ấy rũ mắt, giống như đánh mất đi sinh khí. "Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua một cái áo khoác ngay, cái này trả lại cho anh."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng xoay người đi về
phía trước.
Lần này, bước chân của Tiểu Nhan rất nhanh, nhìn thấy bên cạnh có một quầy bản đồ nữ lập tức quẹo vào.
Tất nhiên là Hàn Thanh cũng không đi vào, vẻ mặt lạnh lùng xách túi đứng ở bên ngoài chờ.
Tầm mấy phút sau.
Nhân viên cửa hàng cầm một cái áo khoác màu đen đi tới, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt nhìn lên người Hàn Thanh, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Hàn Thanh chú ý tới trên tay của người đó cầm áo khoác của mình liền đi qua.
"Có vấn đề gì sao?"
"Thưa ngài, cái áo khoác này là của ngài a?" Hàn Thanh gật đầu: "Ừ, cô ấy chưa mua xong
sao?"
Nữ nhân viên của quầy hàng cười cười, dường như ánh mắt có chút xấu hổ.
"Là như vậy, cô gái kia nhờ chúng tôi đem cái này áo khoác này trả cho ngài."
Hàn Thanh im lặng một lúc, đưa tay nhận lấy
áo khoác.
Đại khái là cảm thấy anh ta cứ ôm trên tay như vậy không thích hợp cho lầm, nhân viên của quầy hàng lại nói: "Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài cái túi để xếp vào."
Hàn Thanh không từ chối, rất nhanh nhân viên của quầy hàng đã mang túi tới thay anh ta xếp áo khoác vào trong, mà lúc này Tiểu Nhan còn chưa ra, sắc mặt nhân viên của quầy hàng có một chút do dự, Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô ta, mới thấy cô ta ấp úng nói:
"Thưa ngài, cô gái kia nói muốn ở đây đi dạo một vòng, nói... Ngài về trước đi ạ." Hàn Thanh cầm cái túi dừng lại, một lát sau
anh ta gật đầu: "Được."
Nghĩ nghĩ, anh ta lại nói: "Bảo cô ấy về sớm một chút, bằng không bạn của cô ấy sẽ rất lo lång."
"Vâng thưa ngài, tôi sẽ chuyển lời cho cô gái
đó."
Rất nhanh Hàn Thanh liền xách túi rời đi, cũng không quay đầu lại một cái.
Thời điểm nữ nhân viên của quầy hàng trở về, Tiểu Nhan đang ngồi trên ghế ngần người thử áo, trên người phủ cái áo khoác mới mua, trông thấy nữ nhân viên của quầy hàng trở về, Tiểu Nhan liền mong đợi nhìn về phía cô ta.
Nữ nhân viên của quầy hàng biểu lộ ngượng ngùng nói cho Tiểu Nhan. "Thưa cô, vị kia đã đi trước rồi."
Vừa dứt lời, nữ nhân viên của quầy hàng đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Tiểu Nhan biến mất.
Trong nháy mắt, bầu không khí liền trở nên nặng nề, nữ nhân viên của quầy hàng chưa bao giờ đụng phải chuyện như thế cho nên cũng không biết xử lý như thế nào, cũng không biết an ủi Tiểu Nhan kiểu gì, càng không biết cô ấy có thể mua cái áo khoác đang mặc trên người hay không.
Có điều, người đàn ông kia cũng thật là, cô ấy để anh ta đi về trước, thế mà anh ta lại thật sự đi về trước.
"Cái kia... Hai người là người yêu sao?"
Nghe thấy giọng nói của nữ nhân viên quầy hàng, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, cười khổ lắc đầu: "Không phải."
Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng lập tức ngượng ngùng.
Nếu như không phải người yêu, kia... Cô ta không có tư cách nói người đàn ông kia không đúng.
"Là tôi thích anh ấy, thế nhưng anh ấy không
thích tôi."
Nói xong, Tiểu Nhan cởi áo xuống đưa cho nữ nhân viên của quầy hàng.
Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng có chút không dễ nhìn, nhưng cũng không nói cái gì, khách hàng đã thương tâm đến như vậy rồi, nhất định là không có tâm trạng mua quần áo.
"Gói lại giúp tôi đi."
Nữ nhân viên của quầy hàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
"Được, cô chờ tôi một lát."
Sau khi thanh toán, Tiểu Nhan mang theo áo khoác chuẩn bị rời đi.
Nữ nhân viên của quầy hàng nhìn theo cô ấy đi tới cửa, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ấy không nhịn được lên tiếng nói: "Thưa cô, thời tiết lạnh như vậy, cô vẫn nên mặc áo khoác lên người đi, tôi có thể giúp cô cắt mác"
Nghe vậy, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại một chút, sau đó thiện ý cười với nữ nhân viên của quầy hàng.
"Không cần, tôi không lạnh."
"Thưa cô, hiện tại cô không lạnh là bởi vì ở trong trung tâm thương mại có hơi ẩm, chờ ra khỏi đây, sẽ không còn ấm áp nữa đâu."
“Tôi biết rồi, ra khỏi đây tôi sẽ mặc, hiện tại... Tôi còn muốn đi nơi khác nhìn xem."
Tiểu Nhan đã nói như vậy, nữ nhân viên của quầy hàng cũng không tiếp tục cưỡng cầu, chỉ khẽ gật đầu với cô ấy, đưa mắt nhìn cô ấy rời đi.
Tiểu Nhan mang áo khoác trong tay ra khỏi
trung tâm thương mại.
Quả đúng như nữ nhân viên của quầy hàng nói, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại sẽ không còn ấm áp nữa, hơi lạnh tùy ý bao bọc lấy thân thể của cô ấy, thế nhưng lần này Tiểu Nhan lại không cảm thấy lạnh như vừa rồi.
Trong tay xách túi áo khoác, thế nhưng cô ấy một chút cũng không muốn lấy ra mặc vào.
Hẳn là, lạnh như vậy có thể khiến cho cô ấy tỉnh táo một chút?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhếch môi cười cười. Đợi cô ấy tỉnh táo một chút, liền có thể thu hồi lại tình cảm với Hàn Thanh, đã lâu như vậy, mặc dù có thể rất sâu đậm, nhưng cũng không phải không thể thu hồi.
Tiểu Nhan chẳng có mục đích gì đi về phía rước, thân thể bị đông cứng đến chết lặng.
Từ nhỏ cô ấy làm chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, cho dù có gặp phải một chút khó khăn nho nhỏ nhưng mỗi lần đều có thể giải quyết dễ dàng, duy chỉ có tình cảm.