Cô ấy không chắc chắn có phải Hàn Thanh sẽ thật sự muốn đưa áo khoác cho mình mặc hay không, định ngăn lại động tác của Hàn Thanh, lại sợ khi mình mở miệng Hàn Thanh sẽ phủ nhận, sau đó là do cô ấy tự mình đa tình.
Thế nhưng không có nói, lát nữa nếu như anh ta thật sự cởi áo khoác ra cho cô ấy mặc, chẳng lẽ người phải chịu lạnh đến đông cứng là anh ta sao?
So với để Hàn Thanh chịu lạnh, Tiểu Nhan tình nguyện để người bị chịu lạnh là mình nha!
Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ những thứ này, Hàn Thanh đã cởi áo khoác ra, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy, cầm áo khoác đi lên phía trước.
Tiểu Nhan thấy thế, vô thức lùi về sau.
"Không muốn!"
Bổng nhiên bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta nhíu mày,
"Tới, mặc quần áo vào!"
"Không đâu!" Tiểu Nhan quật cường đối mặt với anh ta, cần môi dưới kiên định lắc đầu: "Anh cứ mặc đi, tôi không lạnh!"
Đáy mắt của Hàn Thanh xuất hiện vẻ không vui và không kiên nhẫn, lông mày nhíu càng sâu, làm sao cô gái này có thể không nghe lời như thế? Anh ta hơi nheo mắt lại: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tự mình tới mặc hay là tôi mặc cho cô?"
Tiểu Nhan: "...
Nếu như có thể... Đương nhiên là cô ấy hi vọng Hàn Thanh tới mặc cho mình rồi.
Đàn ông tự tay mặc quần áo giúp phụ nữ, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ.
A, không đúng không đúng!
Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu của mình, để những suy nghĩ mờ ám kia biến mất khỏi đầu, ổn định lại nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thanh, cô ấy vẫn quyết định không đi qua.
Thời tiết thật sự ạnh, cô ấy không hi vọng Hàn Thanh phải chịu sự khốn khổ vừa rồi của mình.
Đang nghĩ ngợi, Hàn Thanh đã đi về phía của cô ấy.
Tiểu Nhan vô thức trừng to mắt, muốn lui về sau, nhưng bước chân của Hàn Thanh rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt cô ấy, đưa tay ra.
Một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên bờ vai của Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hàn
Thanh trước mặt.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cái cắm của Hàn Thanh. Đại khái bởi vì sốt ruột lên máy bay, anh ta chưa kịp cạo râu, cho nên lúc này trên cầm đã mọc lún phún râu ria.
Vốn dĩ với khoảng cách như vậy, phải là chính cô ấy cố gắng chủ động mới có.
Nhưng bây giờ, cô ấy cũng không chủ động đi tới gần Hàn Thanh.
Mà là anh ta đang chủ động dựa vào mình.
Có điều Tiểu Nhan chưa kịp cảm nhận cái gì, Hàn Thanh ở trước mặt đã lui ra, anh ta khoác áo khoác của mình lên người của cô ấy, chỉ cài một cái cúc rồi lui ra, sau đó trầm giọng nói: "Còn lại tự mình cài đi."
Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn cái cúc vừa được cài trên áo khoác.
Áo khoác trên người vẫn còn mang theo nhiệt độ thuộc về Hàn Thanh, lúc đầu thân thể của cô ấy đã đông lạnh đến mất đi tri giác, nhưng bây giờ được mặc áo khoác của anh ta, thế mà Tiểu Nhan lại cảm thấy vô cùng vô cùng ấm áp.
Tia ấm áp này không giống với tia ấm áp ngày Là thẳng đến tâm hồn, sau đó lại che kín tay
thường.
chân, thậm chí khiến toàn thân của cô ấy đều tràn
trề năng lượng ấm áp.
Cô ấy cũng không nghe lời cài hết cúc vào, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh.
Hàn Thanh đã quay đi trước khi cô ấy nhìn sang, sải bước chân đi về phía trước một lần nữa.
Sau khi Tiểu Nhan sửng sốt vài giây đồng hồ liền bước nhanh đuổi theo bước chân của anh ta.
"Cái kia..."
Bước chân của anh ta khôi phục nguyên trạng tốc độ, Tiểu Nhan phải chạy mới có thể đuổi kịp anh ta, cô ấy vừa chạy vừa thở đuổi theo Hàn Thanh nói: "Chúng ta trở về đi."
Bước chân của Hàn Thanh không thay đổi, thậm chí không thèm trả lời cô ấy.
"Thời tiết quá lạnh rồi, bây giờ chúng ta trở về thôi, đừng đi nữa."
Tiểu Nhan thấy anh ta không nghe, chỉ có thể đưa tay kéo lông áo của anh ta.
Bước chân của Hàn Thanh ngừng lại, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn chăm chăm vào cô ấy.
Cái ánh mắt này khiến Tiểu Nhan vô thức buông thống tầm mắt, khô khốc nói: "Thật đấy, anh nghe tôi đi... Tôi sợ anh."
"Vừa rồi bảo cô trở về, tại sao cô lại không
đồng ý?"
Còn không phải bởi vì cô ấy trân trọng cơ hội đơn độc ở chung của hai người sao, nếu như bỏ qua lần này, lần sau cũng không biết là lúc nào nữa.
Cơ hội khó có được, mà còn đặt ở trước mặt. Nếu như cô ấy không cố gắng bắt lấy, thì cô ấy chính là kẻ ngu.
Chỉ có điều, muốn lấy được một vài thứ thì sẽ phải mất đi một vài thứ, nhân quả luân hồi, cho nên căn bản là cô ấy cũng không để ý.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mới nói: "Nếu như cô mệt mỏi thì về trước đi, tôi tự đi mua."
Nói xong, anh ta tiếp tục đi lên phía trước.
Tiểu Nhan không còn cách nào, không khuyên nổi anh ta, chỉ có thể đuổi theo bước chân của anh ta.
Trong gió lạnh, thân hình của Hàn Thanh giống như cây đại thụ cao lớn không sợ rét lạnh, cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng tin.
Người đàn ông như vậy, đi bên cạnh anh ta luôn có cảm giác an toàn.
Mà đặc biệt, anh ta còn có phong độ thân sĩ.
Rõ ràng không thích cô ấy, nhưng vẫn tận trách cởi áo khoác của mình ra cho cô ấy mặc sau đó để mình bị lạnh, chỉ bằng điểm này thôi, Tiểu Nhan càng đối với Hàn Thanh khăng khăng một mực.
Một cao một thấp, một trước một sau.
Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một trung tâm thương mại, Tiểu Nhan bước nhanh tới, lôi kéo Hàn Thanh tiến vào trung tâm thương mại.
Tiến vào trung tâm thương mại, gió mát đập vào mặt, cuối cùng Tiểu Nhan cũng thở dài một hơi.
Quá tốt rồi!
Rốt cuộc Hàn Thanh cũng không cần phải chịu lạnh nữa! Rất nhanh, hai người đã tìm thấy quầy bán quần áo nam trong trung tâm thương mại, hiển nhiên là Hàn Thanh rất quen thuộc với nhãn hiệu quần áo nam này, sau khi đi vào liền trực tiếp nói kích cỡ của mình, bởi vì anh ta mua quần áo của nam giới, cho nên Tiểu Nhan cũng không tiện đi vào, mà chỉ mặc áo khoác của anh ta khéo léo chờ ở bên ngoài.
Đại khái là lúc trước đi quá lâu cho nên lúc này vô cùng mệt mỏi, Tiểu Nhan cảm thấy mí mắt có chút nặng, liền không nhịn được ngồi xổm xuống, sau đó hai tay chống lấy cái cắm cố gắng không để hai mí mắt của mình khép vào nhau.
Năm phút sau.
Trên người Hàn Thanh đã có thêm một cái áo khoác màu xám đậm xách túi đi ra.
Đang bước thằng đột nhiên dừng lại, Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan đang ngồi xổm ở cửa.
Cô ấy mặc áo khoác của mình, bởi vì kích cỡ không hợp cho nên chỉ có thể khoác lỏng lẻo trên người của cô ấy, giờ phút này cô ấy lại ngồi xổm ở đó, nhìn giống như một cây nấm.
Hàn Thanh nhìn mấy giây rồi thu hồi ánh mắt, không để lại dấu vết nhếch môi đi qua.
Nghe thấy âm thanh, Tiểu Nhan quay đầu liền thấy Hàn Thanh đi tới, cô ấy lập tức đứng dậy đi về phía Hàn Thanh, giống như chó săn đón lấy cái túi trên tay Hàn Thanh.
"Tôi cầm giúp cho!"
Đối đãi với người mình thích, chính là không nỡ làm cho đối phương phải chịu một chút mệt mỏi nào!