Thời gian thuận lợi trôi qua, đến thứ Hai, sau khi Hàn Mộc Tử đưa Đậu nhỏ đến trường, đi nhờ xe Hàn Thanh tới công ty.
Thật ra thời gian của cô và nhóc con nhà cô không khớp, bảy giờ sáng nhóc con nhà cô đã đi học rồi, mà tám giờ công ty cô mới vào làm, hầu như mỗi ngày cô đều đến công ty sớm hơn nửa tiếng.
Có điều, đối với Hàn Mộc Tử mà nói, nửa tiếng cũng không phải là nhiều, dù sao thì cô cũng là chủ công ty, đi sớm nửa tiếng cũng không sao.
Sau khi xuống xe, Hàn Thanh thò đầu ra: “Xe của em…
“Đúng rồi, anh, em quên nói với anh, hai ngày trước xe em bị tông vào đuôi xe, vậy nên… Lát nữa em sẽ hỏi lại, nếu sửa xong rồi em sẽ nhắn tin cho anh.”
Nghe được mấy chữ “tông vào đuôi xe, chân mày Hàn Thanh lập tức nhíu lại, sau đó ánh mắt quan sát cô trên dưới một lượt, không vui hỏi: “Hai ngày trước? Sao em không nói cho anh biết?”
“Lúc ấy em cũng không sao cả, hơn nữa còn là em tông vào đuôi xe người khác, không phải người khác tông vào xe em, cho nên anh không cần lo lắng đầu.”
“Xử lý xong rồi chứ?”
“Vâng.” Hàn Mộc Tử đáp một tiếng, gật đâu.
Lúc này Hàn Thanh mới yên lòng: “Vậy thì tốt, anh đi trước đây.”
“Anh, chiều nay anh không cần đón em đâu, có lẽ hôm nay xe sẽ sửa xong.
Hàn Thanh gật đầu, không nói gì nữa, lái xe rời đi.”
Sau khi anh ta đi, Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan đi vào công ty. Vì lúc này còn sớm, nên công ty vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhân viên vệ sinh và bảo vệ tới, không thấy những nhân viên khác.
“ầy, sáng sớm buồn ngủ quá, vốn dĩ có thể ngủ thêm nửa tiếng.” Tiểu Nhan không nhịn được bĩu môi oán trách một câu, vừa đi vừa ngáp.
Nhìn cô ấy ngáp ngủ, Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy mình hơi buồn ngủ, bắt Tiểu Nhan phải dậy sớm cùng mình, cô cũng có chút không đành lòng, chỉ có thể nói: “Chúng ta mua căn nhà ở gần trường đi.”
Nghe vậy, hai mắt Tiểu Nhan lập tức trợn tròn, ôm tay cô, hỏi: “Thật á? Nhưng mà nhà ở gần trường hẳn rất đắt”
Hàn Mộc Tử cười: “Tiền tiết kiệm của tôi chắc là đủ.”
“Vậy mua nhà xong chúng ta có biến thành người nghèo không?”
Hàn Mộc Tử liếc cô ấy: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tiểu Nhan bĩu môi: “Mua đi, dù sao cũng là của cô, không phải của tôi, mua xong tôi tới ở chùa thôi. Cùng lắm, sau này chúng ta bớt mua đồ đi thôi.”
“Tôi nói này, có phải cô bị ngu không? Chẳng lẽ chúng ta chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền sao? Về nước phát triển, rất nhiều chỗ cần tiền đút lót, nên tôi mới nói, chúng ta phải cố gắng điều hành tốt công ty. Bằng không… Sau này chúng ta có muốn mua đồ cũng không có tiền mà mua.
Tiểu Nhan: “…”
Hai người cùng nhau lên lầu, bởi vì còn chưa tới giờ làm nên Tiểu Nhan mở máy tính ra lướt mấy trang web bán nhà.
“Nhất định phải tìm nhà ở gần trường hả? Hay là tìm nhà ở gần công ty chúng ta đi?”
“Đều được.” Hàn Mộc Tử suy nghĩ một lát, cười nhạt: “Dù sao nhà ở gần công ty hay ở gần trường học thì cũng đều gần cả.”
Có lẽ bởi vì trước kia sống ở nước ngoài nhiều năm nên hiệu suất làm việc của Tiểu Nhan cực cao, hơn nữa hai người cũng không phải kiểu người đặc biệt kén chọn, nên rất nhanh đã tìm được một căn hộ ở một khu chung cơ. Hai người hẹn trưa nay sau khi tan làm sẽ tới xem nhà.
Đến giờ làm việc, mọi người lần lượt tới công ty, Hàn Mộc Tử cũng bắt đầu nghiêm túc vẽ bản thảo. Giờ cô đang có cảm hứng cho bản thiết kế của Lâm Thanh Thanh nên muốn nhanh chóng phác hoạ ra, sau đó để Lâm Thanh Thanh xem có hài lòng hay không.
Lúc cô thiết kế không muốn bị người khác làm phiền, nên đặc biệt dặn Tiểu Nhan không có chuyện quan trọng thì đừng tìm cô, làm xong cô sẽ tự ra ngoài.
Cửa phòng làm việc vẫn luôn đóng chặt đột nhiên bị gõ.
Suy nghĩ của Hàn Mộc Tử bị cắt đứt, cô không khỏi nhíu mày lại: “Ai vậy?”
“Tôi!”
Tiếng Tiểu Nhan truyền từ bên ngoài vào.
Tiểu Nhan? Lúc này cô ấy tới làm gì? Có điều Hàn Mộc Tử biết tính Tiểu Nhan, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không tới tìm cô.
Nghĩ tới đây, cô nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Tiểu Nhan thấp thỏm không yên đẩy cửa phòng đi vào, sau đó làm bộ lén lút chạy tới trước mặt Hàn Mộc Tử.
“Có, có người tìm cô.” Hàn Mộc Tử: Ai tìm tôi?”
“Người quen!”
“Cô làm gì thế?”
Hàn Mộc Tử có chút buồn cười nhìn cô ấy: dù là người quen, cô cũng đừng…
Nói tới đây, dường như Hàn Mộc Tử nghĩ ra là ai, lời nói ngừng lại, sau đó ngẩn ra: “Là Dạ Mạc
Tiểu Nhan thấy cô gọi ra tên người kia mà bình thản như vậy, lập tức trợn tròn mắt: “Cô không ngạc nhiên sao? Bây giờ cô gọi ra tên anh ta cũng bình thản thế sao? Nhưng Không phải anh ta tìm Là trợ lí của anh ta.”
Trợ lý của Dạ Mạc Thâm? Đây chẳng phải
Hàn Mộc Tử đặt bút xuống, nhẹ giọng nói: “Cô mời anh ta lên đi.”
“Anh ta không lên, nói đợi cô dưới
Đã như vậy, Hàn Mộc Tử không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài. Nhưng Tiểu Nhan lại đứng yên không nhúc nhích, Hàn Mộc Tử quay đầu lại nhìn cô ấy: “Dù sao thì cô và anh ta cũng quen nhau lâu rồi, sao cô không đi?”
Lúc nghe mấy chữ “quen nhau lâu rồi”, vẻ mặt Tiểu Nhan trở nên khác lạ, cô ấy lắc đầu: “Không đi, mình cô đi đi.”
“Vậy cũng được.”
Hàn Mộc Tử lập tức xoay người rời đi. Sau khi cô đi rồi, Tiểu Nhan không nhịn được ôm má mình.
Bây giờ cô ấy gặp Tiêu Túc vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng, mặc dù đã qua rất lâu, nhưng năm năm trước cô ấy uống say rồi làm mấy chuyện ngu ngốc kia, bây giờ cô nghĩ lại, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mặc dù Tiêu Túc không nói lúc cô ấy say đã nói gì làm gì, nhưng mà… Tiểu Nhan nhớ rõ.
Chỉ có thể nói, quá mất mặt.
Vậy nên, cô ấy không muốn gặp lại Tiêu
Túc.
Tiêu Túc chờ ở dưới lầu, lúc Hàn Mộc Tử đi tới chỗ cậu ta, Tiêu Túc mới có cơ hội đánh giá cô gái đã năm năm không gặp này.
Năm năm không gặp, không ngờ cô lại trở nên sắc sảo, quyến rũ động lòng người, mợ chủ vừa nhát gan vừa quật cường trước kia đã biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, già dặn, thông minh.
Không ngờ thời gian lại có thể thay đổi một người nhiều tới vậy.
“Mo…”
Khi Hàn Mộc Tử đến gần, suýt chút nữa Tiêu Túc đã thốt lên câu “mợ chủ”, nhưng rất cuộc vẫn kịp thời kìm lại. Dù chỉ một chữ, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn hiểu cậu ta muốn gọi cô là gì.
Khuôn mặt vốn không cảm xúc lại vì một tiếng gọi kia mà biến sắc, nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại.
“Đã lâu không gặp, Tiêu Túc.”
Gặp Tiêu Túc, Hàn Mộc Tử bình tĩnh đến bất ngờ, còn khẽ cười với cậu ta. Tiêu Túc ngẩn người, cũng cười theo, chỉ là nụ cười này của cậu ta lại không đơn giản như vậy: “Tôi sớm nên đoán được là cô.”