Sau khi Hàn Mộc Tử chạy tới trường học, đi tham quan trường cùng Đậu nhỏ, tiếp đó lại cùng mọi người ra ngoài ăn trưa. Khi ăn xong đã là hai giờ chiều.
Đậu nhỏ có thói quen ngủ trưa, nên lúc này cậu đang buồn ngủ mơ màng tựa vào người Hàn Mộc Tử, vừa ôm cổ mẹ vừa dùng giọng ngái ngủ hỏi: “Mẹ, chúng ta có về nhà ngủ trưa không?”
Nghe cậu hỏi như vậy, Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nên cũng không nhịn được thở ra một hơi.
“Được, chúng ta về nhà ngủ trưa.” Mọi người lên xe quay về.
“Con cảm thấy trường thế nào? Có thích không?”
Trên đường về, Hàn Mộc Tử hỏi nhỏ.
Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Thích ạ.”
“Vậy con có bằng lòng học ở đây không?”
Đậu nhỏ cảm thấy thật ra mình không cần đi học, nhưng mẹ lại hi vọng cậu có thể trải nghiệm cuộc sống tập thể, nên giờ cậu chỉ muốn học ở nơi gần công ty của mẹ thôi. Cậu gật đầu.
“Bằng lòng a.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được nở nụ cười vui mừng: “Đậu nhỏ bằng lòng là được rồi, xem ra trường mẹ tìm cho con cũng không tồi.”
Bên cạnh, Tiểu Nhan nhìn vẻ ngoan ngoãn của Đậu nhỏ, trong lòng cũng không nhịn được xúc động.
Ở trước mặt Hàn Mộc Tử, Đậu nhỏ luôn rất ngoan, từ nhỏ đến lớn luôn chưa từng có yêu cầu gì quá đáng, đối với Mộc Tử luôn là muốn gì được đó. Mặc dù cậu chỉ là một đứa bé năm tuổi, nhưng lại không giống những đứa bé năm tuổi khác.
Cậu trưởng thành hơn những bạn học cùng tuổi, hành động cũng ra dáng người lớn hơn, hơn nữa, cái đầu nhỏ cũng rất thông minh.
Có lúc, Tiểu Nhan nghĩ, có phải bởi vì từ nhỏ tới lớn cậu không có cha yêu thương nên Đậu nhỏ mới hình thành tính cách như vậy không.
Rất lâu trước kia, Hàn Mộc Tử cũng nghĩ như vậy, nhưng đại đa số thời gian, cô vẫn một mình chống đỡ hết thảy.
Tiểu Nhan vẫn rất đau lòng vì mẹ con hai người, có điều, vừa đau lòng cũng vừa cảm thấy may mắn.
May mắn vì Mộc Tử còn có một người anh, cho nên dù Đậu nhỏ không có cha yêu thương, nhưng cậu có được tình yêu của mẹ, của cậu, miễn cưỡng tính thêm cả phần tình cảm của người dì là cô ấy nữa.
Nhất thời, người trong xe mỗi người nghĩ một đường. Khi đến nơi, Đậu nhỏ đã nằm trong lòng cô ngủ, bàn tay nhỏ mềm mại ôm cổ cô, còn ngáy nhỏ. Hàn Mộc Tử thấy Đậu nhỏ như vậy, trái tim cũng mềm nhũn, mở cửa xe ra, muốn ôm cậu vào.
Nhưng Hàn Thanh đã đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: “Đưa nó cho anh đi.”
Dù sao Đậu nhỏ cũng là con trai, cơ thể luôn nặng hơn chút, cho nên để Hàn Thanh ôm sẽ thoải mái hơn.
Hàn Mộc Tử chỉ có thể thấp giọng nói: “Nó ngủ rồi, anh nhẹ chút, đừng làm nó tỉnh.”
“Yên tâm đi.” Hàn Thanh nhận lấy Đậu nhỏ từ tay cô, ôm cậu vào nhà.
Hàn Thanh đi rồi, Tiểu Nhan lén lút tới gần, hỏi: “Hôm nay sao thế?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngơ ngác: “Cái gì sao thế?”
“Không phải cô cầm điện thoại của tôi đi tìm Dạ Mạc Thâm sao? Anh ta không làm gì cô chứ?”
Nói xong, Tiểu Nhan còn nhìn mặt cô một lượt, đặc biệt là môi cô, nhìn chằm chẳm, ánh mắt đó giống như muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cô làm gì thế?”
Hàn Mộc Tử bị cô ấy nhìn mà nổi da gà, không nhịn được nhíu mày hỏi.
“Nhìn xem cô có bị “lợi dụng” không” Tiểu Nhan nói xong còn ôm mặt cô lên xem, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Suýt chút nữa Hàn Mộc Tử đã cho là cô ấy muốn hôn mình, sợ hãi vội vàng lùi về sau mấy bước, đẩy Tiểu Nhan ra: “Được rồi, đừng quậy.”
Tiểu Nhan bị cô đẩy ra còn có chút mơ hồ: “Sao thế? Tôi chỉ muốn nhìn chút thôi mà. Dù sao sáng sớm anh ta đã gọi cô, hơn nữa hôm nay còn là ngày nghỉ, Mộc Tử, tôi cảm thấy anh ta chính là nhắm vào cô đấy. Cô thấy công ty chúng ta có nhiều nhà thiết kế như thế, sao lại phải chọn bà chủ cô chứ? Hơn nữa… Lúc chúng ta đi, anh ta còn không khách khí mà chặn chúng ta ngoài cửa. Tôi cảm thấy “Cô cảm thấy thế nào?”
Hàn Mộc Tử liếc cô ấy.
Tiểu Nhan mím môi, nghiêm túc nói: “Hay là… Chúng ta huỷ hợp đồng đi? Tôi sợ để lâu, cô sẽ bị anh ta ăn sạch sành sanh.”
Nghe Tiểu Nhan nói thế, Hàn Mộc Tử thật muốn hít một ngụm khí lạnh. Nhóc con chết tiệt này… cô ấy cố ý nói thế sao?
Hàn Mộc Tử trợn mắt nhìn cô ấy: “Cô nói lại thử xem?”
Tiểu Nhan cười xấu hổ: “Tôi nói sự thật mà, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Không sai, nhưng còn tiền huỷ hợp đồng thì sao? Cô có xem hợp đồng không thế?”
Vừa nghĩ tới khoản tiền bồi thường hợp đồng giá trên trời đó, sắc mặt Tiểu Nhan trở nên trắng bệch: “Tiền bồi thường hợp đồng có thể để anh cô chi mà?”
“Cô nghĩ gì thế? Công ty đã tiêu tốn của anh ấy biết bao nhiêu tiền rồi. Hơn nữa, chúng ta mở công ty, mới không hài lòng đã huỷ hợp đồng, sau này nhân viên của chúng ta kiếm cơm thế nào? Bây giờ công ty không phải chỉ có hai chúng ta nữa, lúc trước chúng ta có thể tự do phóng khoáng, nhưng bây giờ hành động của chúng ta đại diện cho bảng hiệu của công ty, nếu chúng ta đã nhận đơn hàng của anh ta thì không thể làm mấy chuyện tự đập bảng hiệu như vậy được.”
Tiểu Nhan cảm thấy cô nói có lý, gật đầu phụ hoạ.
“Dù vậy, nhưng mà tôi vẫn… Không muốn cô phải chịu thiệt thòi.”
“Yên tâm đi, tôi có thể chịu thiệt thòi gì chứ?”
Mặc dù cô bị Dạ Mạc Thâm “lợi dụng chút, nhưng mà, nhưng mà anh cũng không có được “lợi ích gì.
Tính đi tính lại, thật ra cũng không thiệt thời gì.
Dù sao thì sau khi hợp tác xong, sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Đậu nhỏ chính thức đi học, bởi vì trường học khá gần công ty của Hàn Mộc Tử, nên lúc tan làm Hàn Mộc Tử sẽ đến đón cậu về nhà. Mỗi ngày Đậu nhỏ đều cùng mẹ đi học rồi cùng mẹ về nhà, vô cùng vui vẻ.
Nhưng lúc Đậu nhỏ nói muốn đến công ty, Hàn Mộc Tử lại không cho cậu đi.
“Con làm quen với hoàn cảnh ở trường đi, lúc nào quen rồi mẹ sẽ đưa con tới công ty chơi, được không?”
Dạo này không biết lúc nào Dạ Mạc Thâm sẽ tới công ty, nói thật, từ sâu trong lòng cô không muốn để Dạ Mạc Thâm gặp Đậu nhỏ.
Mặc dù ban đầu cô cảm thấy đứa bé này là của Dạ Lẫm Hàn.
Nhưng mà… Đứa bé này càng lớn càng giống y đúc Dạ Mạc Thâm, trong lòng Hàn Mộc Tử vô cùng sợ hãi, bí mật đó cô cất giữ trong đáy lòng, người ngoài đều không biết.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm là chồng cũ của cô, nên người ngoài đều nghĩ Đậu nhỏ là con của cô và chồng cũ.
Nhưng mà… Chỉ có Hàn Mộc Tử biết, đứa bé này là con của cô và một người xa lạ trong một đêm mưa.
Sau này, Hàn Tuyết U điều tra ra kết quả, nói cho cô biết người kia là Dạ Lẫm Hàn.
Nếu như người đó là Dạ Lẫm Hàn, tại sao con cô lại giống Dạ Mạc Thâm đến vậy?
Có một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu cô, chỉ là ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị cô ép xuống.
Cô điên rồi mới có thể nghĩ như vậy. Không thể nào, sao có thể chứ?
Sau khi ép suy nghĩ đó xuống, tâm trạng cô mới dần dần ổn lại.