“Đã may rồi, cô không nhận thì để cho ai được? Nhận lấy đi.”
Nghe lời anh ta vừa nói xong, Thẩm Kiều ngây ngần, tổng giám đốc Thanh nói vậy nghĩa là… Cái váy đó được may theo số đo của cô sao?
Nếu cô không nhận thì cũng không cho người khác được hả?
Thẩm Kiều sợ mình hiểu sai ý thế là cô bắt đầu hỏi đối phương một đống câu hỏi như là tại sao lại biết số đo của cô các kiểu, hỏi xong Thẩm Kiều lại cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, muốn nói thêm gì đó thì Hàn Thanh đã trả lời cô: “Nếu tôi muốn biết số đo thì nhất định sẽ có cách, nếu cô không có thời gian lấy thì để tôi bảo Tô Cửu đưa qua.”
Để Tô Cửu đưa qua? Thế không phải là dụ người khác biết sao?
Thẩm Kiều lập tức trả lời: “Đừng, để mai tôi qua công ty của anh tìm Tô Cửu lấy.”
Chuyện này được quyết định xong, Hàn Thanh không trả lời cô nữa, Thẩm Kiều thở ra một hơi rồi đề điện thoại di động xuống.
Sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài, cô giúp việc Thanh Vũ đã chuẩn bị đồ ăn sáng.
“Cô hai, tôi không biết cô thích ăn gì nên đã làm mấy loại, cô xem có thích không.”
Ngoại trừ đồ ngọt ra Thẩm Kiều không quá thích món gì, cô thế nào cũng được, cô cười với Thanh Vũ: “Tôi thích, cô vất vả rồi.”
“Không vất vả đâu, cô hai thích là tốt rồi.”
Thẩm Kiều ngồi xuống ăn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: ” Dạ Mạc Thâm đã đi chưa?”
Thanh Vũ gật đầu: ” Dạ di rồi, cậu Mạc Thâm và trợ lý Tiêu Túc đi từ sáng sớm.”
Thẩm Kiều nghĩ chắc là bọn họ đến công ty, cô ăn xong rồi chuẩn bị qua đó.
Đợi đến lúc cô thu dọn xong chạy đến công ty, không ngờ cả bộ phận đã loạn hết cả lên.
Hứa Liêu bị công ty sa thải rồi, mặc dù mọi người không biết là vì lí do gì nhưng vẫn bàn tán ồn ào.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải anh ta là quản lý rất nhiều năm ở công ty chúng ta sao?
Tại sao anh ta lại bị sa thải đột ngột như vậy?”
“Hừ, nhất định là đắc tội với ai đó rồi, hoặc là làm sai chuyện gì đó.
Nhưng mà theo tôi thấy, với cái bộ dạng mê muội sắc đẹp không thay đổi được của anh ta, nhất định là anh ta chạm phải người không nên chạm rồi, cuối cùng thì lần này cũng bị lật thuyền trong mương.”
“Tôi phải nói một câu đáng đời, ai bảo bình thường anh ta háo sắc như vậy làm gì, anh ta thân là một người đàn ông đã kết hôn, làm thế mà không biết ngại.”
“Đáng đời thì đáng đời nhưng mà… cũng rất thảm thương. Anh ta có gia đình, có vợ, có con nhỏ, không biết lần này bị sa thải thì sau này lấy gì nuôi cả nhà?”
“Làm một thằng đàn ông mà còn lo không nuôi được gia đình sao?
Vậy thì khác gì đồ vô dụng?”
“Cô thì biết cái gì! Cô có biết bị Tân Thời sa thải nghĩa là thế nào không? Tân Thời là tập đoàn đứng đầu ở thành phố Ninh, anh ta bị tập đoàn đứng đầu sa thải, cho dù có kinh nghiệm thì ai dám nhận anh ta vào làm việc?”
“Hả? Vậy… chẳng phải là sau này anh ta rất khó tìm được việc sao? Thế thì đúng là thảm thật.”
Những lời đối thoại này đều lọt vào lỗ tai Thẩm Kiều, cô vừa đi vừa nghe, đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, người ngồi bên cạnh đã hỏi cô.
“Thẩm Kiều, sao cô còn ở đây làm gì?”
“Hả?” Thầm Kiều nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại theo bản năng.
Vẻ mặt người nọ đầy tươi cười, mắt híp vào như một sợi chỉ: “Cô được lên chức rồi.”
Nghe nói vậy, Thầm Kiều ngần ngơ.
“Lên chức hả?”
Chuyện khi nào vậy? Sao… Cô chẳng biết gì cả?
“Đúng vậy, phó tổng giám đốc Lẫm Hàn đã đề bạt cô làm thư ký của anh ấy, cô không biết sao?”
Thẩm Kiều: “Chuyện khi nào vậy?”
Phó tổng giám đốc Hàn đề bạt cô làm thư ký? Đó không phải là Dạ Lẫm Hàn sao? Đang yên đang lành anh ta can thiệp vào công việc của cô làm gì? Rõ ràng là đêm qua…
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều mấp máy môi, sắc mặt trở nên khó coi.
“Hâm mộ cô quá đi mất, trước kia cô coi như là trợ lý của cậu Mạc Thâm, bây giờ lại được làm thư ký của phó tồng giám đốc Hàn, làm thế nào mới có được phúc như cô nhỉ?”
“Lúc cô đến bộ phận chúng tôi, chúng tôi không bắt nạt cô đúng không? Cô đi làm việc với phó tổng giám đốc thì đừng tố cáo chúng tôi đó.”
Thẩm Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, phải nói là Dạ Lẫm Hàn đối xử tốt với cô nhưng trước giờ anh ta chưa từng can thiệp vào công việc của cô, tại sao bây giờ… anh ta lại điều cô làm thư ký cho anh ta?
Suy nghĩ một chút, Thẩm Kiều vẫn nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc, đi tìm Dạ Lẫm Hàn.
Cô vừa đến trước cửa phòng làm việc của Dạ Lẫm Hàn, trợ lý của anh ta cũng vừa bước ra, cô ấy vừa thấy cô đã cười tươi: “Là cô hả, cô đến đây báo cáo đúng không?”
Trên mặt Thẩm Kiều không có nụ cười, ánh mắt cũng rất nghiêm túc, trợ lý hơi ngừng lại, sau đó cô ấy nói: “Bây giờ phó tổng giám đốc Hàn đang nghe điện thoại, cô chờ một lúc nhé?”
Thẩm Kiều làm gì còn lòng dạ chờ thêm nữa? Cô phải tìm Dạ Lẫm Hàn nói cho rõ ràng.
Thấy cô định đi thằng vào, mặt trợ lý biến sắc, nhanh chóng ngăn cô lại.
“Cô không thể đi vào được, phó tổng giám đốc Hàn…”
“Diệp Tử, để cô ấy vào đi.”
Trợ lý của Dạ Lẫm Hàn họ Diệp, tên là Diệp Tinh Tinh nhưng từ nhỏ đến lớn mọi người đều gọi cô là Diệp Tử nên sau này những người khác cũng gọi cô là Diệp Tử luôn.
Diệp Tử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Vậy được, cô đi vào đi.”
Thầm Kiều mấp máy môi, cô đầy cửa bước vào phòng làm việc của Dạ Lẫm Hàn.
Dạ Lẫm Hàn đang ngồi trước bàn làm việc, nói mấy câu với người ở đầu bên kia điện thoại rồi cúp máy.
Cúp điện thoại xong, anh ta ngước lên nhìn Thẩm Kiều.
“Em biết rồi hả? Dọn đồ qua đây hết chưa? Lát nữa anh bảo Diệp Tử dẫn em đến chỗ em làm việc, hoặc là… Em có thể lựa chọn cùng làm việc trong phòng làm việc của anh.”
“Anh cả.”
Thẩm Kiều đột ngột ngắt lời anh ta, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ ý cười nào.
“Tại sao anh lại muốn điều em qua đây?”
“Điều em qua đây… Không tốt sao?” Ý cười trên mặt Dạ Lẫm Hàn nhạt đi vài phần, giọng nói cũng bình tĩnh trở lại: “Em cũng thấy cái tên Hứa Liêu kia rồi đấy, vì để phòng ngừa chuyện như lần này lại xảy ra nên anh đã điều em đến bên cạnh anh, không đề em bị xúc phạm nữa.”
“..” Trong lòng Thẩm Kiều lộp bộp một cái, một dự cảm xấu từ từ dâng lên.
Cô không dám suy nghĩ nhiều, rất sợ mình đang hiều sai vấn đề.
Dạ Lẫm Hàn bước mấy bước đến gần cô: “Kiều, anh không muốn nhìn thấy chuyện như đêm qua lần thứ hai.”
Nghe thấy anh ta gọi mình là Kiều, đôi mắt vốn không vui vẻ gì của Thẩm Kiều xuất hiện vẻ ngạc nhiên, cô ngầng đầu nhìn anh ta, không thể tin được.
“Anh cả, anh…”
“Thật ra anh đã biết thân phận của em ngay từ khi em bước vào nhà họ Dạ rồi.” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Anh không vạch trần vì hai người đều là con gái nhà họ Thẩm, nếu anh vạch trần ngay hôm hôn lễ của hai người sẽ tổn hại đến thể diện của hai bên.
Nhưng bây giờ… Anh lại cảm thấy lẽ ra ngày hôm đó anh nên vạch trần thân phận của em. Chí ít là nếu như vậy em sẽ không phải chịu khổ ở nhà họ Dạ nữa, cũng không cần cưỡng ép mình làm vợ chồng với Mạc Thâm.”
Lời nói này chứa rất nhiều tin tức, Thẩm Kiều hoảng hồn lui về phía sau hai bước, Dạ Lẫm Hàn bỗng duỗi tay nắm vai cô thật chặt.
“Kiều, anh cả đang hối hận, hối hận ngày đó không vạch trần hai người. Nhưng mà… Bây giờ cũng không muộn. Mạc Thâm không muốn bảo vệ em thì hãy để anh cả bảo vệ em, được không?”