Hàn Tuyết U trở lại nhà họ Hàn với tâm trạng tức giận, vừa vào nhà thì đụng phải Tô Cửu từ trong nhà đi ra. Tô Cửu là thư ký của Hàn Thanh, dù tâm trạng của Hàn Tuyết U có kém như thế nào cũng phải khiêm nhường với cô ta một chút.
“Thư ký Cửu, muộn thế này rồi mà vẫn còn làm việc sao?”
Tô Cửu mỉm cười nhẹ với cô ta rồi giải thích: “Đúng vậy, tôi tới đây.la+z tìm tổng giám đốc Thanh giải quyết một số chuyện. Không còn sớm nữa, tôi đi trước nhé.”
Hàn Tuyết U dịu dàng mở miệng: “Đề tôi bảo tài xế nhà họ Hàn đưa thư ký Cửu về, muộn như vậy cô về một mình không an toàn.”
“Không cần đâu, tôi tự lái xe khoảng mười phút là tới rồi, cô Tuyết U, tôi đi trước nhé.”
Sau khi tạm biệt Hàn Tuyết U, Tô Cửu lập tức rời khỏi nhà họ Hàn.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Hàn Tuyết U cũng biến mất, sự nham hiểm nơi đáy mắt cũng dày lên vài phần. Cô ta bước lên lầu, đi tới phòng của Hàn Thanh gõ cửa.
“Anh, anh ngủ chưa?”
Bên trong im lặng một lát mới nghe thấy giọng nói của Hàn Thanh: “Vẫn chưa.”
“Anh, vậy em vào được không?”
“Vào đi.”
Hàn Tuyết U cuối cùng cũng mỉm cười, rồi mở cửa bước vào.
“Anh, tối nay em sẽ đến tập đoàn Tân Thời dự sự kiện kỉ niệm. . ngôn tình hoàn
Đây là chiếc váy em mới mua hôm qua, nhìn có đẹp không?”
Hàn Tuyết U cố lấy hết dũng khí mới có thể nhìn Hàn Thanh để hỏi ý kiến.
Cô ta cảm thấy mình vẫn phải có quan hệ tốt với Hàn Thanh… cô ta vẫn phải dựa vào anh ta.
Hàn Thanh ngồi trước bàn tài liệu và điện thoại di động trước mặt, nhưng ánh mắt không nhúc nhích, cũng không có đáp lại cô ta, nụ cười ban đầu của Hàn Tuyết U lập tức thay đổi, sau đó chậm rãi đi về phía anh ta.
“Anh, trễ thế này rồi anh vẫn còn làm việc sao?”
Khóe môi của Hàn Thanh khẽ mấp máy: “Ừ.”
Rõ ràng là không quan tâm đến dáng vẻ của cô ta, Hàn Tuyết U vẫn đứng im không nhúc nhích, khó xử cắn cắn môi dưới của mình.
Anh cả… luôn tỏ ra đặc biệt hờ hững lạnh lùng với cô ta, sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Hàn Tuyết U hạ mắt nhìn xuống ngón chân của mình, trái tim cũng dần dần chùng xuống.
Hàn Thanh cũng chợt nhận ra căn phòng có vẻ quá yên tĩnh sau khi cô ta bước vào, anh ta ngầng đầu lên liếc nhìn Hàn Tuyết U, thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, anh ta mới chợt nhận ra mình quả thực quá lạnh lùng với cô ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh liếc qua nhìn chiếc váy trên người cô ta, sau đó trầm giọng nói: “Cũng không tệ.”
Nghe vậy, Hàn Tuyết U đột nhiên ngầng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Thanh: “Anh cả?”
“Váy.” Hàn Thanh nói xong liền cúi đầu xuống.
Hàn Tuyết U ngần người một hồi mới phản ứng lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Anh cả cảm thấy đẹp sao? Cảm ơn anh cả.”
Nói xong, cô ta đi về phía trước ngồi xuống ghế bên cạnh, chỉ thấy ở đó có một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp, Hàn Tuyết U khẽ nói: “Chiếc hộp này đẹp quá, bên trong là gì vậy?”
Cô ta vừa muốn vươn tay chạm vào, nhưng Hàn Thanh đã mắng cô ta.
“Đừng chạm vào.”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, giống như được truyền đến từ tận đáy hồ, chấn động đến mức tay của Hàn Tuyết U dừng lại ngay tại chỗ.
“Đi ra ngoài.“ Hàn Thanh đột nhiên tỏa ra một luồng khí lạnh rồi quát lên.
Hàn Tuyết U ngầng đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta, vẻ mặt Hàn Thanh rất nghiêm túc, trông có vẻ rất dữ tợn.
Không thể hiểu được, trong lòng Hàn Tuyết U cảm thấy rất oan ức, cô ta thu tay lại, sau đó đứng dậy nói nhỏ: “Em, em biết rồi.”
Sau đó lập tức quay lưng chạy ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của Hàn Thanh vẫn như cũ, anh ta giơ tay thả đầu ngón tay xuống chiếc hộp tỉnh xảo xinh đẹp kia.
Đây là chiếc váy mà anh ta nhờ Tô Cửu gửi cho Thẩm Kiều, nhưng Tô Cửu nói rằng cô ta không thể gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, hơn nữa cô cũng có lễ phục riêng rồi nên đã gửi lại chiếc hộp này, nhưng chiếc váy này không phải váy bình thường, Hàn Thanh thật sự rất coi trọng nó.
Cuối cùng sẽ đưa cho Thẩm Kiều, như vậy làm sao có thể để người khác động vào chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều.
Hàn Tuyết U trở về phòng của mình, vẫn còn cảm thấy rất oan ức.
Cô ta không ngờ mình tìm đến chỗ Hàn Thanh nhưng anh ta lại không hề đề ý đến đứa em gái này, lại còn khiến cho cô ta rất đau lòng, hơn nữa còn thêm vài phần khiếp sợ.
Từ khi cô ta trở thành cô chủ nhà họ Hàn, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng sự vẻ vang và ác mộng vẫn cứ luôn song song đeo bám cô ta.
Cô ta thích cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay, cô ta mắng người khác thì được nhưng người khác muốn mắng cô ta thì cũng phải dè chừng.
Nhưng đồng thời cô ta cũng sợ một ngày nào đó thân phận của mình sẽ bị lộ.
Hàn Thanh là một người lạnh lùng như vậy, nếu thân phận của cô ta thật sự bị bại lộ, thì cô ta… nhất định sẽ không có kết quả tốt!
Từ khi đến nhà họ Hàn đến nay, Hàn Thanh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận các loại cư xử của cô ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Tuyết U đóng mạnh cửa phòng lại, vẻ mặt lại càng thêm vài phân hung ác nham hiểm.
Ding.
Thẩm Kiều vừa ngủ say thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mí mắt của cô giật giật, cũng không còn bao nhiêu sức lực nên cô đã ngủ tiếp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Kiều nhận ra chân tay đều không còn chút sức lực, có lẽ là di chứng tác dụng của thuốc, cô ấn mi tâm, nhấc chăn bước ra khỏi giường.
“Cô hai, cô tỉnh rồi.”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên khiến Thẩm Kiều hoảng sợ, Thẩm Kiều bình tĩnh lại nhìn sang và nhận a đó là người giúp việc mà cô đã ừng thấy trong biệt thự trước đây, ình như là Thanh Vũ hay gì đó?
“Sao cô lại ở chỗ này?”
Thanh Vũ bày ra vẻ mặt khiêm nhường nhìn cô: “Là cậu Mạc Thâm bảo tôi ở đây đợi cô tỉnh lại. Quần áo và vật dụng đều ở đây, tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng.”
Thẩm Kiều liếc nhìn theo hướng cô ấy chỉ và nhận ra ở đó có vài bộ quần áo, tất cả đều mới tinh.
“Dạ Mạc Thâm mua cái này sao?“ Cô vô thức hỏi.
Thanh Vũ sửng sốt một lát và sau đó lắc đầu.
“Cô hai, tôi cũng không rõ, dù sao cũng là do cậu Mạc Thâm dặn dò, nên chắc có lẽ là cậu ấy tự mua, cô hai thật sự rất hạnh phúc đấy ạ.”
Hạnh phúc?
Trong lòng Thẩm Kiều cười khổ một tiếng, hai chữ này có liên quan gì đến cô?
Thanh Vũ đi chuẩn bị bữa sáng, Thẩm Kiều ngẩn ngơ một lúc sau mới đứng dậy tắm rửa thay quần áo, cô chọn kiểu đơn giản nhất để thay, sau đó đi lấy điện thoại di động.
Cô vừa nhìn qua đã thấy có rất nhiều tin nhắn văn bản chưa đọc và nhiều cuộc gọi nhỡ trên Zalo.
Rất nhiều trong số đó là do Tịnh Nhan gửi, lúc đầu là cô ấy lo lắng các kiểu, sau đó lại hỏi cô với Dạ Mạc Thâm thế nào, Thẩm Kiều thoát ra, sau đó lại thấy một tin nhắn khác của Hàn Thanh gởi tới.
Cô bấm vào.
Một giọng nói của Hàn Thanh bất ngờ vang lên.
“Tôi sẽ nhờ thư ký Cửu tìm thời gian gửi lễ phục cho cô, không thì khi nào cô có thời gian?”
Thẩm Kiều có chút không nói nên lời, bữa tiệc đã kết thúc, cô còn muốn lễ phục làm gì nữa?
Vì vậy, cô đáp lại.
“Cảm ơn lòng tốt của tổng giám đốc Thanh, nhưng sự kiện đã kết thúc rồi. Tôi không cần lễ phục nữa, không cần tổng giám đốc Thanh phải tốn kém đâu.”
Đương nhiên, cô không hy vọng Hàn Thanh sẽ trả lời lại, chỉ là cô muốn giải thích một chút thôi.
Dù sao thì lần trước cô đã nói rõ với Hàn Thanh là không cần gửi tặng, vậy mà anh ta vẫn cứ để Tô Cửu đem qua.
Ding.
Ai ngờ rằng ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia đã phản hồi lại trong vài giây.