Mặt cô ấy dán sát vào bộ ngực của anh ta, nghe được âm thanh của trái tim anh ta mạnh mẽ đập thình thịch.
Tiểu Nhan giống như ý thức được có chỗ nào không đúng.
Bản thân cô ấy hẳn là rất kháng cự cơ thể của anh ta, không phải là bởi vì chán ghét anh ta, mà là bởi vì không muốn nhận được sự quan tâm của anh ta, thế nhưng mà từ sau khi được anh ta ôm vào trong ngực, Tiểu Nhan vẫn luôn chìm đắm trong cảm giác đó.
Bởi vì khi được anh ta ôm ấp… Thật sự là rất ấm áp.
Có rất nhiều đêm khi tỉnh mộng, cô ấy thường mơ tới cái loại cảm giác đó, trước kia chỉ có thể là nằm mơ, nhưng bây giờ lại biến thành sự thực.
Đáng tiếc, chân thực đến mức như ảo giác.
Đối với Tiểu Nhan mà nói, những cảm giác này giống như là bọt biển, chỉ cân chạm nhẹ một cái thì sẽ tan nát.
Nhưng mặc dù biết là như thế, nhưng mà cô ấy vẫn luôn tưởng tượng sẽ lao vào chỗ chết, cố gắng quên mình dũng cảm mà tiến tới.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Tiểu Nhan ngoại trừ bị thương ở trên mặt, thì còn có ở trên đùi, ngay khi kéo ống quần lên, đầu gối ở chỗ gần bắp chân bị ứ đọng máu một mảng lớn, bác sĩ kiểm tra phía trên rồi nhẹ nhàng nhấn một cái, Tiểu Nhan đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, hít sâu một hơi.
Nhìn thấy cô ấy phản ứng như vậy, bác sĩ liền đề nghị: “Nếu như có thể được, thì tốt nhất là cô vẫn nên đi chụp x-quang xem có phải bị rạn nứt xương hay không.”
Chụp phim ư? Làm cái đó thực sự là rất phiền phức?
“Không cần phải như vậy đâu, tôi…”
“Cần phải chụp xương ở chỗ nào vậy?”
Hàn Thanh đánh gấy lời cô ấy định nói, hỏi thăm rõ ràng địa chỉ rồi bế cô ấy lên mang vào phòng chụp.
Phim chụp X – quang có rất nhanh, bác sĩ nhìn qua tấm phim chụp rồi quay lại nói với Tiểu Nhan.
“Ảnh chụp này thì thấy xương cốt không có việc gì, nhưng trong thời gian này thì nên hạn chế đi bộ, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, tôi sẽ kê cho cô chút thuốc để dùng ở trên mặt làm giảm sưng, trên đùi thì sẽ cho cô loại khác”
“Cảm ơn bác sĩ”
Sau khi kê đơn thuốc xong, Tiểu Nhan ngồi một mình ở trên ghế dài chờ đợi Hàn Thanh đi lấy thuốc, cô ấy ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nghĩ đấn việc xảy ra hôm nay. Nghĩ qua nghĩ lại, thì lại vô cùng bối rối, cũng không biết là tại sao.
Chỉ là trong mơ hồ một nhớ lại chuyện kia cũng vô cùng kinh sợ, Tiểu Nhan hơi xoay đầu, muốn đưa tay ôm lấy gương mặt của mình một chút, kết quả không cẩn thận đụng phải chỗ bị sưng lên, đau làm cho cô giật mình.
Vừa vặn lúc này Hàn Thanh lấy thuốc trở về, ngồi xuống bên người cô ấy.
Anh ta không nói gì, chỉ mang thuốc đến trước mặt cô ấy, sau đó cầm một lọ thuốc mở ra, sau đó bôi một ít ra ngón tay rồi đưa tới gần mặt của cô ấy.
Tiểu Nhan trốn lùi về phía sau, ánh mắt không tin tưởng nhìn vào anh ta.
“Thoa thuốc đi” Hàn Thanh giải thích một câu, động tác mạnh mẽ hướng về phía mặt của cô ấy, mặc dù anh ta mạnh mẽ như thế, nhưng mà khi chạm vào trên mặt cô ấy lúc này lại bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều, trong bàn tay dính thuốc màu xanh lục mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua trên da cô ấy.
Cô ấy ngơ ngác để mặc Hàn Thanh thay cô ấy bôi thuốc, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta.
Chờ anh ta bôi thuốc xong, đóng nắp lại, rồi ở bên cạnh dặn dò: “Một ngày phải dùng hai lần, sáng một lần tối một lần, nếu như thực sự cảm thấy đau, thì cứ dùng nhiều lên một chút. Lúc rửa mặt thì nhẹ nhàng thôi, không lại làm cho vết Nhan cao lên, nhìn vào cái chân trắng nõn bị ứ đọng một mảng lớn máu đông của cô ấy, đáy mắt bỗng nhiên nổi lên sự lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh liền biến mất, anh ta cầm thuốc bôi trên da cô ấy, thực sự là rất đau, cả người Tiểu Nhan như run lên nhẹ nhẹ, tự động nắm chặt vào vạt áo của mình.
Hàn Thanh ngước mắt nhìn vào mắt cô ấy.
“Rất đau sao?”
Tiểu Nhan nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, không đau đâu.’ Hàn Thanh hơi mấp máy môi mỏng, nhìn vào ánh mắt của cô ấy có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng khi chạm vào thì đau đến mức kêu lên, vậy mà vẫn còn cứng đầu nói không bị làm sao, cũng may là anh ta đuổi theo sau, nếu như anh ta không có đuổi theo, vậy những đau đớn này có phải cô ấy là muốn một mình chịu đựng sao.
“Rất nhanh thì sẽ xong thôi, cô cứ chịu đựng một chút.”
Dứt lời, động tác trên tay Hàn Thanh không từ từ chậm rãi nữa, mà lại rất nhanh chóng, không muốn cho Tiểu Nhan phải tiếp tục chịu khổ.
Động tác lúc bôi thuốc của anh ta rất nhu hòa, ánh mắt chăm chú, tạo cho người ta một loại cảm giác là anh ta đang vì người phụ nữ mình yêu thương mà bôi thuốc.
Người phụ nữ yêu thương sao…
Khi năm chữ này vừa hiện ra trong đầu của Tiểu Nhan liền nhanh chóng bị chính cô ấy phủ nhận, cái này sao có thể?
Tiểu Nhan khẽ cắn chặt môi dưới của mình, nhịn không kiềm chế được hỏi anh một câu.
“Tại sao anh lại muốn mang em tới bệnh viện?”
Cô ấy thật ra muốn hỏi anh ta vì cái gì mà đột nhiên đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hỏi thẳng như vậy cũng không tốt, dù sao đối với người khác mà nói thì nói những chuyện này ra căn bản cũng không được tốt lắm đâu?
Cho nên sau đó liền hỏi thành đối phương tại sao muốn mang mình đến bệnh viện.
Cô ấy nghĩ Hàn Thanh có thể hiểu đươc lời cô.
“Bị thương thành như thế này, không đến bệnh viện, còn muốn đi đâu sao?”
Nhưng mà, Hàn Thanh lại để cho cô ấy thất vọng, anh ta giống như là nghe không hiểu ý của cô ấy, trả lời cũng không phải là câu mà cô ấy mong muốn.
Không đúng.
Hàn Thanh lại không phải là người ngu ngốc, anh ta làm sao lại nghe không hiểu được ý tứ trong lời nói của mình chứ?
Nói không chừng, anh ta vẫn hiểu, nhưng mà làm bộ nghe không hiểu, chỉ coi như là có trả lời cô ấy mà thôi.
Thì ra là vậy, trả lời như vậy thì không phải thắc mắc gì nữa.
Thế nhưng mà cô ấy vẫn không cam tâm, cô ấy vẫn nghĩ là nên hỏi lại một chút, cô ấy không kiềm chế được nhìn anh ta thêm một chút.
“Vậy anh đưa em đến bệnh viện là được rồi, tại sao muốn ở lại, thay em bôi thuốc làm gì?”
Hàn Thanh: “…’ Môi mỏng của anh ta hơi mấp máy, động tác trên tay như chậm lại một chút, nếu như trước đó nói rằng anh ta nghe không hiểu rõ Tiểu Nhan muốn nói gì, nhưng bây giờ lại hỏi thêm một câu như vậy, anh ta cũng coi như đã hiểu.
Cô ấy đang hỏi anh ta, không phải là cự tuyệt cô ấy sao? Vì cái gì lại chủ động tới gần cô ấy?
Nếu như không phải hiểu sai, thì ý của cô ấy hẳn là như này.
Thấy anh ta không nói lời nào, Tiểu Nhan chỉ đoán còn khả năng này mà thôi.
Đó chính là anh ta cảm thấy cô đáng thương như trước đây, đó là khi cô ở nước ngoài, chỉ cần cô ấy bị thương thì người đàn ông ở trước mắt này sẽ mềm lòng.
Trước đó cô ấy còn đang bởi vì mình phát hiện ra chuyện này mà mừng thầm, bây giờ nghĩ lại lại thì thực sự buồn cười đến cực điểm.
Cuối cùng cô ấy là vì sao, có cái gì hay mà mừng thầm?
Mắt thấy môi mỏng của Hàn Thanh hơi giật giật, giống như là đang muốn nói cái gì, Tiểu Nhan lại nhanh chóng trước khi anh ta mở giọng nói: “Anh không cần phải giải thích đâu, em biết vì cái gì mà”
Hàn Thanh: “…”
Cô ấy biết vì cái gì sao? Đôi mắt của Hàn Thanh hơi híp lại, đánh giá cô ấy đồng thời thuận tay nắp chặt lọ thuốc vào, sau đó kéo ống quần của cô ấy xuống.
Tiểu Nhan thấy thế, từ trong tay của anh nhận lại lọ thuốc đặt vào trong túi, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Hôm nay cám ơn anh, tất cả là bao nhiêu tiền?” Hàn Thanh vẫn không trả lời, Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng: “Em biết anh rất có tiền, nhưng mà cái này dù sao cũng là chính em bị thương nên em phải trả tiền, anh có thể đưa em đến bệnh viện đã rất làm phiền anh rồi, nếu như lại để cho anh thay em trả tiền nữa thì thật không hay”