Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1100: Tôi có thể



“Cậu trở nên dài dòng và buôn chuyện từ khi nào vậy?”

Lâm Hứa Chính cũng nhận ra mình có hơi quá đáng, khẽ xua tay: “Được rồi, chỉ làm muốn quan tâm đến bạn bè một chút thôi. Vì cậu đã phản ứng thái quá như vậy thì thôi quên đi”

Sau đó, Lâm Hứa Chính một mình quay đi, Hàn Thanh cũng đứng một mình hồi lâu mới cất bước rời đi.

Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi đồn cảnh sát, cô ấy tự mình đi bộ dọc theo con đường về phía trước, lúc đến thì cô ấy ngồi ở trong xe cảnh sát, xe đưa đồ ăn vẫn ở nhà câu lạc bộ. Cô ấy vừa mới nói với La Tuệ Mỹ qua điện thoại, đoán chừng phải đi một vòng và quay lại.

Hoặc bắt taxi đến câu lạc bộ lái xe về nhà, lấy hai bộ quần áo và trở lại căn hộ ở hai ngày.

Hiện tại cô ấy trông như thế này, khi trở về nhà, chắc chắn cô ấy sẽ bị cha mẹ nghi ngờ, nếu cô ấy nói với họ về chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Nhan vẫn không muốn họ lo lắng.

Khi bước đi, chân của Tiểu Nhan hơi đau, sau khi vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát cô ấy mới phát hiện ra, chắc hẳn là lúc bị bọn chúng kéo qua, đập vào góc bàn bên cạnh.

Lúc đó, Tiểu Nhan đau đến mức nước mắt gần như sắp chảy ra, khi bước đi lại thấy vô cùng đau nhói.

Cô ấy giảm tốc độ, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi xe, sau lưng vang lên tiếng bóp còi, Tiểu Nhan vô thức né sang một bên, chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Sau khi cô ấy ổn định cơ thể, chiếc điện thoại vô tình rơi khỏi tay cô ấy và rơi xuống đất kèm theo tiếng cạch cạch.

Tiểu Nhan nhanh chóng chống lại cơn đau và ngồi xổm xuống, nhìn thấy màn hình điện thoại bị vỡ, cô ấy lập tức ảo não.

Chính mình bị thương còn giả bộ, đi chậm một chút không được sao?

Một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt cô ấy, Tiểu Nhan thoạt nhìn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vừa rồi cô ấy nhìn thấy đôi giày này trong đồn cảnh sát, là của Hàn Thanh. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn của người nào đó trước mặt cô ấy đứng ngược sáng, đường nét càng lúc càng chìm sâu vào bóng đêm, nhưng đáng tiếc là Tiểu Nhan không thể nhìn thấy mắt anh ta, cô ấy không biết anh ta một cái, suýt nữa ngã xuống đất.

Sau khi cô ấy ổn định cơ thể, chiếc điện thoại vô tình rơi khỏi tay cô ấy và rơi xuống đất kèm theo tiếng cạch cạch.

Tiểu Nhan nhanh chóng chống lại cơn đau và ngồi xổm xuống, nhìn thấy màn hình điện thoại bị vỡ, cô ấy lập tức ảo não.

Chính mình bị thương còn giả bộ, đi chậm một chút không được sao?

Một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt cô ấy, Tiểu Nhan thoạt nhìn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vừa rồi cô ấy nhìn thấy đôi giày này trong đồn cảnh sát, là của Hàn Thanh. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn của người nào đó trước mặt cô ấy đứng ngược sáng, đường nét càng lúc càng chìm sâu vào bóng đêm, nhưng đáng tiếc là Tiểu Nhan không thể nhìn thấy mắt anh ta, cô ấy không biết anh ta Khi cô ấy nghĩ đến cửa hàng mì thực sự là do anh ta lấy được, Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng vừa tức giận, vừa khó chịu, không thể khống chế được giêu cợt nói: “Chiếc khăn đắt tiền lắm đúng không? Lấy lau điện thoại cho tôi. Tôi phải giao biết bao phần mì ngoài mới có thể trả lại cho anh đây?”

Cô ấy cố ý nói những lời này để kích thích anh 1a.

Hàn Thanh cũng vì câu nói của cô ấy mà khựng lại, nhưng anh ta nhanh chóng cất chiếc điện thoại di động đã được lau sạch vào túi áo khoác của mình.

Hành động này khiến Tiểu Nhan không hiểu chuyện gì.

“Anh làm gì vậy? Đến điện thoại đều trả cho anh sao.”

“Đứng dậy” Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Đưa cô đi bệnh viện.”

“Tôi không đi” Tiểu Nhan cố chấp lắc đầu: “Tôi nói tôi không sao, tôi không cần phải đến bệnh viện.”

“Đi đường còn không vững, còn nói mình không có chuyện gì sao?” Ánh mắt Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, tuy giọng nói của anh ta nghe khá bình thường nhưng sắc mặt của anh ta rõ ràng là từ từ trở nên đáng sợ hơn. Nhưng mà có như vậy thì sao? Trong lòng Tiểu Nhan không có gì khác ngoài bực bội, cô ấy không muốn quan tâm đến tâm tình của Hàn Thanh, dù sao cô ấy biết mình có như thế nào đi nữa thì Hàn Thanh sẽ không quan tâm, sẽ không thích cô ấy, sẽ không để ý tâm ý của cô ấy đối với anh ta.

“Ai nói tôi đi không vững? Vừa rồi chỉ là tôi không cẩn thận mà thôi. Hơn nữa, người bận rộn như tổng giám đốc Hàn đây, sao không về công ty ngay đi? Đừng lãng phí thời gian cho một người đáng thương như tôi. Tôi như thế nào liền không có liên quan gì tới anh, anh… a…

Lời còn chưa kịp nói xong, Hàn Thanh đã nghe không lọt tai nữa, đột nhiên một tay nắm lấy vai cô ấy, một tay ôm chân cô ấy rồi bế công chúa. Hàn Thanh rất cao, Tiểu Nhan lại rất gầy, sau khi bị Hàn Thanh ôm, cô ấy cũng chỉ nhỏ như con vật nhỏ, cô ấy không ngờ anh ta lại làm ra hành động này, nhưng thân thể cô ấy đã phản ứng thành thật, có lẽ là vì sợ ngã xuống, vì vậy khi anh ta đứng lên, tay cô ấy vô thức ôm cổ đối phương, sau đó hoảng sợ siết chặt lại.

Khi cô ấy phản ứng lại, Hàn Thanh đã vững vàng đứng lên, nhíu chặt đôi lông mày, nhìn cô ấy một cái rồi đi về phương hướng chiếc xe. Lần đầu tiên được anh ta bế công chúa, Tiểu Nhan có chút choáng ngợp, ngây ngốc để anh ta ôm mình vào trong xe, khi Hàn Thanh giúp cô ấy thắt dây an toàn, hơi thở của anh ta ở rất gần cô ấy, khuôn mặt đẹp trai đang ở gần trong gang tất. Nếu cô ấy muốn hôn trộm vào lúc này thì hoàn toàn không phí chút công sức nào.

Tuy nhiên, trước đây cô ấy có thể làm như thế, nhưng bây giờ…

Tiểu Nhan im lặng quay mặt đi, cố gắng không đối mặt với anh ta, lo lắng chớp mắt, tim đập rất nhanh.

Sau khi Hàn Thanh thắt xong dây an toàn, nhưng không có lùi lại, Tiểu Nhan càng lo lắng, anh ta định làm cái gì vậy? Tại sao anh ta không rời đi?

Chờ một lúc lâu, Tiểu Nhan yên lặng quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng của Hàn Thanh.

“Anh..”

“Trước tiên, bỏ tay ra trước, đến bệnh viện tôi sẽ bế cô”

Nghe vậy, cuối cùng Tiểu Nhan cũng nhận ra điều gì đó, cô ấy từ từ mở to mắt, nhìn thấy bàn tay cô ấy vẫn đang quàng qua cổ anh ta, chẳng trách anh ta vẫn chưa rời đi sau khi thắt dây an toàn cho cô ấy.

Cô ấy vừa xấu hổ vừa nhanh chóng rút tay về, một mảng nóng hổi trên má, cô ấy dùng sức cắn chặt môi dưới, sầu não không thôi.

Chẳng mấy chốc Hàn Thanh đã lên xe, nhưng Tiểu Nhan không dám nhìn anh ta, cứ quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Trên đường đến bệnh viện, hai người cứ như vậy, không nói lời nào, có lẽ là đắm chìm trong thế giới của riêng của chính mình nên Tiểu Nhan mới không để ý xe đã dừng lại, cho đến khi cửa xe mở ra, dây an toàn được mở khóa, cô ấy mới hoàn hồn tỉnh dậy.

Theo phản xạ có điều kiện, tây cô ấy ấn vào tay Hàn Thanh: “Tôi tự làm được!” Cô sốt ruột nói rằng mình có thể, nhưng lại vô tình chạm vào bàn tay của Hàn Thanh, khoảnh khắc khi làn da chạm vào nhau, trái tim Tiểu Nhan dường như bị thứ gì đó làm cho tê dại, cô ấy bị dọa sợ tới mức nhanh chóng rút tay về, đầu cúi thấp lắp ba lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi”

Sắc mặt Hàn Thanh lạnh lùng, liếc nhìn bàn tay chạm vào cô gái nhỏ, không để tâm lắm mà đem dây an toàn tháo ra, sau đó lại bế cô gái nhỏ xuống xe.

“Tôi, tôi thực sự tự mình có thể..”

Tiểu Nhan khô khan giải thích, lần này cô ấy không dám đưa tay ôm cổ đối phương, cũng không thoát ra được, cả người co rúm trong vòng tay anh ta, mặt và cổ đều đỏ rang như một con tôm bị nướng chín. Trong bệnh viện có rất nhiều người ra vào, Hàn Thanh cao ráo đẹp trai, tất nhiên thu hút ánh mắt của nhiều người, mà khi ánh mắt của người khác nhìn vào, Tiểu Nhan không có đất dung thân nên chỉ có thể thu mình vào trong vòng tay của Hàn Thanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv