Cô bị ức hiếp từ nhỏ, đặc biệt là là khi Chu Mỹ Ngọc và Cố Xảo Xảo ép phải ngủ với thằng đần, ngay cả một chút ân tình cuối cùng cũng không còn.
"Không phải." Ôn Đình Lục lắc đầu: "Ý tôi là sao hai người bọn em không giống nhau."
Anh nhìn kỹ Cố Niệm Niệm một chút: "Em và chị em, thêm bà mẹ kia của em chẳng có chỗ nào giống cả."
Cố Niệm Niệm hừ một tiếng: "Không giống là tốt nhất, tôi còn lâu mới muốn giống họ."
Ôn Đình Vực không nói nữa, sau khi về anh ngủ phòng khác.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Ôn Đình Vực nói.
"Biết rồi, anh ngủ ngon."
Hôm sau, Cố Niệm Niệm rời giường đã thấy Ôn Đình Vực dùng bữa sáng tại bàn ăn.
Loading...
Phong cách ăn uống của Ôn Đình Vực hết sức tao nhã, có cảm giác quý tộc, nhìn qua làm người ta cảm thấy rất hưởng thụ.
"Hôm nay tôi phải đi công tác, tấm thẻ này cho em." Ôn Đình Vực đua tấm thẻ màu vàng kim cho Cố Niệm Niệm: "Nếu em cần mua đồ gì thì chỉ cần quẹt cái thẻ này là được."
Cố Niệm Niệm tính nói thôi, cô không có muốn vô duyên vô cớ dùng tiền của đàn ông.
Nhưng ngẫm lại vẫn không nói, nếu không Ôn Đình Vực lại nói cái gì mà vợ chồng hợp đồng nên làm.
Cô dứt khoát nhận thẻ, không dùng là được rồi.
"Anh đi công tác ở đâu vậy?" Cố Niệm Niệm hỏi.
"Nước Mỹ."
"Mỹ? Nghe nói dáng người phụ nữ ở Mỹ rất nóng bỏng, trước lồi sau vểnh."
Ôn Đình Vực liếc nhìn Cố Niệm Niệm một cái: "Đúng là nóng bỏng, ít nhất nóng bỏng hơn em."
Anh nói vậy Cố Niệm Niệm không phục: "Cái gì mà nóng bỏng hơn tôi, tôi cũng không kém đó."
"Thật sự là không kém, tôi đã thử qua rồi."
"Khụ." Cố Niệm Niệm ho khan một tiếng, biết mình lại lọt hố của Ôn Đình Vực.
Khi Ôn Đình Vực rời khỏi nhà, Cố Niệm Niệm vốn muốn hỏi chừng nào anh về những suy nghĩ một chút lại không hỏi.
Dù sao cô và Ôn Đình Vực chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, anh đi làm gì, lúc nào trở về cũng không liên quan tới cô.
Đợi tới khi chỉ còn một mình, Cố Niệm Niệm suy nghĩ mình có nên về nhà cũ lấy quần áo về không.
Tuy hôm qua Ôn Đình Vực cũng có mua cho cô nhưng đều là loại đắt tới mức doạ chết người, cô không nỡ mặc.
Dù hiện tại cô là "vợ" trên danh nghĩa của Ôn Đình Vực nhưng cô vẫn biết rất rõ thân phận của mình, bản thân là một người nghèo nên sẽ không mơ tưởng bay lên cành cao.
Khoảng hai giờ chiều Cố Niệm Niệm lén trở về. Cô cân nhắc chọn khoảng thời gian này, thường không có ai ở nhà.
Bố làm công ở nơi khác, em gái cũng học đại học ở ngoài, tới khi nghỉ phép thì vừa học vừa làm kiếm học phí ở bên ngoài.
Trong nhà chỉ còn Chu Mỹ Ngọc, Cố Bân và Cố Xảo Xảo, thường ngày mới hơn hai giờ thì họ chưa về nhà.
Cố Niệm Niệm lặng lẽ đi vào căn phòng nhỏ cũ nát của mình để dọn mấy bộ quần áo và một ít vật dùng thường dùng.
Vật dụng có hơi nhiều nên Cố Niệm Niệm dứt khoát lấy túi nhựa đựng.
Khi đi tới của nhà đúng lúc Cố Bân trở về.
Cố Bân vừa định mở miệng mắng một tiếng 'con đĩ lại mắc kẹt trong cổ họng.
"Tiền đâu." Cố Bân hỏi.
"Sẽ đưa cho anh sau." Cố Niệm Niệm rất mất kiên nhẫn.
Cô Bân hừ một tiếng: "Thế thì tốt, cuối tháng này đưa cho tao hai vạn trước đi!"
"Hai vạn!" Cố Niệm Niệm trùng to hai mắt: "Bây giờ không có."
"Không có cũng phải có!" Cố Bân uy hiếp nói: "Nếu không có thì tôi sẽ gửi những bức ảnh của cô cho truyền thông, làm Ôn Đình Vực mất mặt xấu hổ."
Cố Niệm Niệm đẩy Cố Bận ra: "Sẽ đưa anh sau, tránh ra!"
Sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Cố Niệm Niệm kéo theo cái túi nhựa trở về khu căn hộ Thang Thần, cô vốn định cho mình một ngày xa xỉ.