Câu nói không rõ ý này làm tim Cố Xảo Xảo đập thình thịch.
Ôn Đình Vực hỏi như vậy là sao, chẳng lẽ...
Cố Xảo Xảo kìm nén cảm xúc mừng như điên trong lòng: "Nếu Ôn tổng đã cảm thấy gợi cảm, liệu anh có muốn tôi mặc cho anh xem vào buổi tối không?"
Cố Niệm Niệm quả thật muốn ói máu. Cố Xảo Xảo lại dám trắng trợn quyến rũ Ôn Đình Vực, ở đây có nhiều người như thế, cô ta còn cần mặt mũi hay không.
"Hiện tại các cô còn bao nhiêu hàng tồn kho, ý tôi nói là toàn quốc." Ôn Đình Vực bỗng nhiên hỏi nhân viên.
Đây là lần đầu tiên cô nhân viên này nhìn thấy người đàn ông đẹp như vậy, mặt đỏ hồng: "Chắc khoảng trăm bộ, chúng tôi đi theo con đường tinh phẩm, hàng chủ lực sẽ không sản xuất quá nhiều, nhưng số lượng cụ thể thì tôi không rõ lắm."
"Gọi điện cho nhà máy sản xuất, còn dư lại bao nhiêu tôi mua hết." Ôn Đình Vực thản nhiên nói.
Nhân viên nhanh chóng gọi điện, rồi báo nhà khác chuyển hàng
Loading...
đến đây.
Khoảnh khắc này, trái tim của Cố Xảo Xảo luôn ở trong trạng thái cuồng loạn.
Ôn Đình Vực có ý gì? Chẳng lẽ nghe nói cô ta thích nên lập tức muốn tặng tất cả bộ Xuân này cho cô ta?
Nhưng nhiều quá, thật ra Ôn Đình Vực cũng có thể mua thêm mấy kiểu dáng khác cho cô ta mà.
Bên kia đã tính toán giá cả quần áo xong, cô gái thu ngân báo
ra một con số.
Giọng của nhân viên không quá lớn, Cố Niệm Niệm cũng không nghe rõ,
Ôn Đình Vực lấy thẻ vàng kim ra đưa cho nhân viên.
"Tất cả đều chuyển đến đây, chỗ khác không mua được đúng không?" Ôn Đình Vợc hỏi.
Nhân viên gật đầu: "Tiên sinh ngài cứ yên tâm, hàng sẽ đến đây hết. Đợi tới nơi nên thông báo cho ngài."
"Không cần thông báo." Ôn Đình Vực thản nhiên: "Sau khi hàng hóa đến thì đốt trụi hết cho tôi."
Cố Xảo Xảo choáng váng.
Đến khi phản ứng lại, mặt cô ta đã trắng bệch.
Ôn Đình Vực ném một ánh mắt cho Cố Niệm Niệm rồi lập tức đi ra ngoài, Cố Niệm Niệm hiểu ý vội vàng theo sau.
Vả mặt quá sướng!
Nhìn dáng vẻ kia của Cố Xảo Xảo khiến cô cảm thấy rất vui.
"Sao vừa rồi anh đột nhiên xuất hiện vậy, quá đẹp trai luôn." Cố Niệm Niệm nịnh hót.
Giờ phút này cô rất sùng bái Ôn Đình Vực. Nhân tài là đây mà, thật sự là giết người không dùng dao, vả mặt đến mức người ta ói ra máu.
"Tôi nhớ ra mình vẫn chưa đưa thẻ cho em tính tiền nên đi vào." Giọng nói Ôn Đình Vực vẫn nhàn nhạt, mặc sự sùng bái của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm vốn định nhiệt liệt thảo luận với Ôn Đình Vực về quá trình đẹp trai tới phát cuồng vừa rồi của anh, thấy dáng vẻ người ta không quan tâm lắm nên cô cũng không tiện nói thêm.
Mới náo một chút mà trời đã về khuya, cũng sắp đến lúc của hàng bách hóa đóng cửa.
Ôn Đình Vực để Cố Niệm Niệm đi sang của hàng khác mua nội y và vài bộ quần áo xong lập tức đi về.
"Sao lúc em bị người ta bắt nạt lại không gọi tôi?" Trên đường về Ôn Đình Vực bỗng hỏi.
"À thì... tại quên mất anh còn ở bên ngoài." Cố Niệm Niệm
cười gượng.
"Xem ra cảm giác tồn tại của tôi rất thấp." Ngữ điệu của Ôn Đình Vực vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Sao thế được? Người đẹp trai cực phẩm như anh thì dù tương lại năm trăm năm sau hay năm trăm năm trước cũng không gặp được, làm gì có cảm giác tồn tại thấp hả? Anh chưa thấy Cố Xảo Xảo nhìn anh chảy nước miếng à"
Nói tới đây trong lòng Cố Niệm Niệm rất vui vẻ.
Lúc đầu còn tưởng Ôn Đình Vực thích cô ta nên muốn mua nội y cho cô ta, kết quả...
Cố Niệm Niệm đang muốn ngủa mặt lên trời cười to.
"Người phụ nữ kia là chị em?"
"Đúng vậy, sao thế? Có phải anh thấy tôi nhìn chị gái ruột xấu mặt như vậy mà còn vui sướng khi người gặp hoạ, tâm nhãn xấu xa không?" Cố Niệm Niệm nói: "Nếu anh biết hồi nhỏ cô ta bắt nạt tôi, còn đánh tôi thì đảm bảo anh sẽ không nghĩ như
vậy."