"..."
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến mở choàng mắt, trên mặt phủ đầy sự khiếp sợ, bờ môi hơi sưng phát ra giọng nói khàn khàn: "Anh điều tra tôi?"
Cuối cùng thì tên đàn ông xấu xa này muốn làm gì?
"Tôi xem tạp chí có ảnh ba cô, ông ấy rất được người khác tôn kính, vả lại... Còn bị cao huyết áp." Trên người Hạng Chí Viễn đã thay áo choàng tắm, chậm rãi bước thong thả đến trước mặt cô, cúi đầu thưởng thức khuôn mặt cô, châm chọc nói: " Không biết ông ấy... Có hứng thú xem bộ dáng sung sướng của cô ở dưới người tôi không?"1
Vậy nhất định rất thú vị.
"..."
Cơ thể Giang Ninh Phiến giật mình một cái, hai tay bị trói chặt không nhịn được run rẩy.
"Đừng sợ hãi như thế, tôi sẽ đau lòng."
Hạng Chí Viễn nói như vậy, đôi sâu mắt càng lộ vẻ xinh đẹp, trên mặt lại không có chút đau lòng nào.
"Biến... thái."
Cô hận mình chỉ có thể khàn giọng mắng chửi được hai chữ này.
"Giang Ninh Phiến." Anh sầm mặt lại, kêu thẳng họ tên của cô: "Cô thử mắng một lần nữa xem, hay là lại muốn tôi dạy cho cô viết hai chữ hối hận như thế nào?"
"Lấy điểm yếu để khống chế người khác, anh vẫn có cảm giác thành công à?" Giọng nói của cô rất suy yếu.
"Đúng!" Đầy khí thế hùng hồn.
"..."
"Cô không cần khích tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Lời nói này càng dữ dội hơn.
"..."
"Nếu như không muốn tôi gửi đoạn video cô trần truồng kia cho người ba được người người tôn kính của cô, thì cô phải học cách nghe lời! Đừng muốn giết tôi, cũng đừng hòng tự sát!"
"..." Anh đáng sợ như ma quỷ, cô suy nghĩ gì, anh đều biết.
"Tôi thực sự thích dáng vẻ cô hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách gì với tôi, quá bất lực."
Hạng Chí Viễn nhìn cô không đứng đắn, trong mắt lộ ra phách lối, đắc ý.
Anh ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, bỗng nhiên nâng gáy cô lên, một nụ hôn nồng cháy chặn môi cô.
Á.
Cơ thể này... Mang cho anh rất nhiều cảm giác khó hiểu.
Nếu không phải đêm nay còn có việc, thật sự anh không định cứ buông tha cho cô như thế.
Cho nên trước khi anh chơi đủ chán, chắc là anh sẽ không để cô chết.
"Ngoan ngoan chờ ở chỗ này, tắm rửa đi." Hạng Chí Viễn vỗ mặt cô như vỗ thú cưng: "Đương nhiên, nếu cô thích giữ mùi hương của tôi trên người, tôi cũng không ngại."
Toàn thân trên dưới cả người anh lộ ra cảm giác tùy tiện, kiêu ngạo, còn có cố chấp điên cuồng không ai bì nổi...
Anh đi ra cửa.
"Đúng rồi." Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn ngừng ở cửa ra vào, quay đầu lại, tư thế kiêu ngạo nhìn cô: "Tại sao cô lại không khóc?"
Là một người phụ nữ bình thường, đụng phải chuyện này đều nên rơi lệ.
Nhưng từ lúc bắt trói cô lên máy bay, ngay cả hốc mắt cũng không đỏ.
Đây là một người phụ nữ bình thường sao?
"..."
Buồn cười.
Anh dùng nhiều thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cuối cùng lại hỏi vì sao cô không khóc?
Anh thật là có bệnh! Bệnh còn không nhẹ.
Giang Ninh Phiến quay mặt vào bên trong ghế sô pha
“...”
Hạng Chí Viễn mím chặt môi.
Người phụ nữ kỳ lạ.
Cũng tốt, thế này mới khơi lên ý muốn chinh phục của anh, đã lâu không gặp được người phụ nữ nào thú vị như thế rồi.
Không biết qua bao lâu, tiếng đóng cửa vang lên, Giang Ninh Phiến xụi lơ ngã vào sô pha.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ tự sát đã hoàn toàn biến mất...
Cô không thể cứ chết vô ích như vậy, không đáng.
Cô sống đến 23 tuổi, nếu như chút xíu trái ngang cũng không chịu được thì cô đã sớm chết mấy lần, không đến lượt loại ngựa giống như Hạng Chí Viễn hành hạ cô.
Đây tính là gì? Không phải nông dân ngu dốt bị rắn cắn sao? Chuyện bao lớn...