Cô phải sống sót, nhất định phải sống sót.
Bỗng nhiên cửa bị bên ngoài đẩy vào, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi đến.
"Ninh Phiến..."
Tình Tình đứng ở cửa ra vào, cô ta muốn nói lại thôi nhìn cô, trong ánh mắt có thương hại và đồng tình.
"Tìm cho tôi tấm thảm đi." Giang Ninh Phiến khàn khàn lên tiếng, giọng nói bình tĩnh đến có chút doạ người.
"Ờ được!"
Tình Tình vội vàng cầm tấm thảm đắp lên cơ thể trần truồng của cô, cúi người cởi trói trên tay cho cô, tắt TV, áy náy nhìn cô, cắn môi nói: "Ninh Phiến, cô có hận tôi không?"
"Cô đã giúp tên biến thái kia làm gì?"
Hiện tại nhìn lại khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tình Tình, Giang Ninh Phiến chỉ cảm thấy mình ngu xuẩn đến buồn cười...
Cô thật sự cho rằng, Tình Tình xem mình là bạn bè.
Nhưng từ đầu tới đuôi, cô lại bị tính kế.
"Cậu Hạng bảo tôi bỏ thuốc vào đồ ăn tối của cô, còn có nghĩ cách để cô đi tắm." Tình Tình càng nói càng áy náy, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Bởi vì... cậu Hạng không thích phụ nữ dơ bẩn."
Dơ bẩn?
Loại cầm thú hèn hạ bỏ thuốc, ép buộc phụ nữ có tư cách gì nói dơ bẩn?
Không ai dơ bẩn hơn Hạng Chí Viễn anh cả...1
"Cô cũng từng bị anh ta ngủ qua à?" Giang Ninh Phiến hỏi.
"Không, tôi không có xinh đẹp như cô, chân lại không dài, cậu Hạng còn chướng mắt." Tình Tình vội vàng nói.
"Tôi còn phải biết ơn vì anh ta nhìn trúng sao?"
Giang Ninh Phiến cười lạnh hỏi lại, sắc mặt tái nhợt và vết máu loang lổ trên khóe môi trông rất đáng thương.
Chân dài...
Là bởi vì đôi chân dài của cô, nên người đàn ông kia mới cưỡng dâm cô à. Hoang đường cỡ nào, cô bằng lòng cưa bỏ đôi chân của mình.
"Ninh Phiến, cô đừng như vậy..."
Tình Tình vốn là một cô gái yếu đuối, cô ta thấy thế là nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Tôi biết cô không phải loại phụ nữ không đứng đắn, không thể nào tiếp thu được mọi thứ. Nhưng làm người phụ nữ của cậu Hạng cũng rất tốt, cậu Hạng thật sự rất nuông chiều người phụ nữ của mình..."
"Anh ta tỉnh lại lúc nào?" Giang Ninh Phiến hời hợt cắt ngang, bản thân mình cũng không tính là một nữ giúp việc.
Ở chỗ này, Hạng Chí Viễn chính là vua của bọn họ.
Phục tùng vua, chính là điều duy nhất bọn họ có thể làm.
"Cái gì?"
"Không phải hôm nay anh ta mới tỉnh, đúng không?"
Giang Ninh Phiến không tin một người đàn ông hôn mê vừa tỉnh có thể có sức lực làm chuyện đó với cô.
Tình Tình chần chờ một lát mới gật đầu: "Ừm, cậu Hạng trúng độc sang hôm sau đã tỉnh."
"Ngày hôm sau đã tỉnh?"
Khó trách...
Anh có thể có thể lực tốt như vậy.
"Ừm, cậu Hạng đi điều tra ai bỏ độc anh ấy trên bữa tiệc ở nước ngoài, cho nên mới giả bộ hôn mê nhiều ngày mê hoặc đối phương." Tình Tình nhẹ gật đầu.
"..." Thì ra là thế.
Nói đến đây, bỗng nhiên vẻ mặt Tình Tình thần bí nói: "Cô biết là ai đã bỏ độc cậu Hạng không?"
"..."
Giang Ninh Phiến quay mặt qua chỗ khác, cô không có hứng thú, cô chỉ hận người kia không bỏ loại độc vào máu là chết.
"Là cô Elena." Gương mặt Tình Tình đầy khiếp sợ: "Tôi thật không thể tin được, bình thường cô Elena được cậu Hạng yêu thích như vậy, hóa ra là nội gián bên phía ông Lăng phái tới bên cạnh cậu Hạng. Đêm nay cậu Hạng muốn đi tìm ông Lăng tính sổ."
"..."
Nội gián.
Giang Ninh Phiến giật mình.
"Cô tới xem đi."
Tình Tình vịn Giang Ninh Phiến đứng lên, Giang Ninh Phiến muốn đẩy cô ta ra nhưng không có sức lực gì, chỉ có thể bị Tình Tình kéo tới bên cửa sổ.
Từ cửa sổ máy bay tư nhân nhìn ra, Giang Ninh Phiến nhìn thấy dưới bãi đậu máy bay rộng lớn có hai cấp dưới đang áp giải một người phụ nữ lên xe.