"..."
Giang Ninh Phiến im lặng ngồi ở đó, không thể ngăn nước mắt rơi.
Thì ra, không phải chuyện đạt thành tâm nguyện nào cũng khiến người khác vui.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn dời từ bụng cô lên dừng lại trên gương mặt đầy nước mắt của cô, anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt...
Song song với động tác này là điện thoại rung lên.
Giang Ninh Phiến ngồi đó, mặc cho anh lau đi, cô cúi mắt nhìn về chiếc bàn làm việc màu trắng, nơi đó có đặt điện thoại của Hạng Chí Viễn, màn hình sáng lên, nhấp nháy ba chữ "Hạ Tiêm Tiêm".
Hạng Chí Viễn cúi mắt nhìn qua, rõ ràng nhìn thấy rồi.
Đột nhiên ngón tay thon dài của anh thu về từ trên mặt cô.
Giang Ninh Phiến chỉ cảm thấy trên mặt lạnh ngắt...
"Anh yêu Hạ Tiêm Tiêm không?" Giọng Giang Ninh Phiến hơi nghẹn ngào, khó khăn nói ra từng chữ.
"Tôi yêu Tiêm Tiêm."
Hạng Chí Viễn trả lời vậy đó.
Anh nói anh yêu Tiêm Tiêm, cô không hiểu, thứ anh yêu là đoạn ký ức lúc nhỏ hay là yêu con người Hạ Tiêm Tiêm này...
"..."
"Cô ấy mãi mãi là nơi sạch sẽ nhất trong tim tôi." Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn nước mắt của Giang Ninh Phiến nói, khàn giọng giải thích tình yêu của anh.
"Vậy còn tôi?" Giang Ninh Phiến hỏi thẳng.
Giang Ninh Phiến đơn thuần đối với anh mà nói, có nghĩa là gì?
"Một góc nhục nhã nhất khó chịu nhất."
Hạng Chí Viễn hình dung như thế.
"..."
Môi Giang Ninh Phiến khẽ run, nước mắt điên cuồng rơi xuống: "Vậy có phải anh rất mừng khi tôi không phải Tiêm Tiêm?"
Ít nhất, tất cả những thứ cô làm không chà đạp nơi sạch sẽ nhất trong lòng anh.
Cô mang nơi sạch sẽ nhất đó trả lại cho anh...
Hạng Chí Viễn nhìn cô, không trả lời.
"Người của tôi, tôi sẽ bảo bọn họ giải tán. Đi đây."
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô một cái rồi đứng thẳng dậy, quay người rời đi, bước chân phát ra tiếng nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước, không quay đầu lại.
Cửa bị mở ra.
Giang Ninh Phiến khó khăn ngước mắt lên, ngẩn ngơ nhìn anh, nhìn anh đi ra cửa.
Cảm giác đó... Như chiếc bóng của mình sắp rời khỏi mình.
Giang Ninh Phiến bụm chặt miệng, không dám khóc thành tiếng...
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Giang Ninh Phiến nhìn ba chữ "Hạ Tiêm Tiêm" đang hiển thị trên đó, cầm điện thoại đuổi theo ra ngoài.
Cửa lớn đồn cảnh sát, ánh mặt trời chiếu vào, rực sáng một vùng.
Hạ Tiêm Tiêm mặc một chiếc váy xanh chấm bi trắng, khoác áo khoác ngoài màu nhạt, chờ trước cửa, tay cầm một chiếc vali nhỏ kiểu cổ.
Hạng Chí Viễn sải bước qua đó.
"Anh trai câm điếc." Hạ Tiêm Tiêm nhìn thấy Hạng Chí Viễn thì vội vàng chạy lên đón, gương mặt thanh thuần nở nụ cười trong sáng thuần khiết nhất.
Hạng Chí Viễn ôm chặt Hạ Tiêm Tiêm, bàn tay lớn dừng lại trên thắt lưng cô ấy.
"Em đợi anh lâu lắm rồi."
Hạ Tiêm Tiêm nũng nịu nói, hai tay đặt lên vai anh, nhón chân khẽ hôn lên môi anh.
Hạng Chí Viễn lấy tay cô ấy xuống, cúi mắt liếc một cái, cau mày: "Đừng có để móng tay dài như thế này nữa, sẽ làm mình bị thương, đồ cắt móng đâu? Tôi cắt cho em."
"Anh trai câm điếc, anh thật tốt."
Hạ Tiêm Tiêm cười sáng lạn hơn.
"..."
Giang Ninh Phiến đứng từ xa nhìn bọn họ, không đưa điện thoại trong tay ra nữa...
Cô nắm chặt điện thoại, ngón tay trắng lên bất thường.
Góc nhục nhã không nên chiếm lấy nơi sạch sẽ nhất, không phải sao?
Giang Ninh Phiến đứng từ xa nhìn góc nghiêng của Hạng Chí Viễn, gương mặt diêm dúa lẳng lơ, đường nghiêng khuôn mặt hoàn hảo, mỗi một nét đều là ông trời ban cho, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng…