"Gì chứ?" Giang Ninh Phiến nghi ngờ mình nghe lầm.
"Tôi bảo cô chà nó!" Hạng Chí Viễn bất mãn lặp lại một lần: "Chà giống như giặt quần áo đó!"
"Hả?"
Có phải lỗ tai của cô bị hư không?
"Giang Ninh Phiến, cô để tôi lặp lại một lần nữa thử xem?" Hạng Chí Viễn trực tiếp nắm chặt lỗ tai của cô, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
"Đau..."
Giang Ninh Phiến than vãn một tiếng, đành phải bắt đầu chà áo sơmi trong tay, dùng sức chà chà. Cô ở bên cạnh anh, sống rất uất ức.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn hoàn toàn bị dính chặt.
Ngay cả động tác chà quần áo cũng giống như đúc, dùng hết tất cả sức lực...
Hai hình ảnh chồng lên nhau.
Hạng Chí Viễn có chút khó có thể tin nhìn mặt, lông mày, mắt, mũi, môi của Giang Ninh Phiến... Anh không ổn rồi, quá lâu, anh không có cách nào mà không chồng hai khuôn mặt lên nhau.
"Tại sao cô lại chà quần áo như thế?"
"Cậu Hạng." Giang Ninh Phiến cười nhạt nhìn anh: "Giặt quần áo bằng tay sẽ chà như vậy."
Chẳng lẽ còn có tư thế thứ hai à?
"Đều như vậy sao?"
Nhưng trông cô giống như thế, giống đến nỗi anh có thể chồng hai hình ảnh lên nhau, chỉ là tương tự thôi ư?
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng anh cầm điện thoại di động lên gọi vào một dãy số: "Cô Minh Thành, phái người đem bộ công cụ trước đó chuyển tới đây cho tôi."
Nói xong, Hạng Chí Viễn trực tiếp cúp điện thoại.
"..."
Giang Ninh Phiến có chút không hiểu nhìn anh, bộ công cụ…trước đó?
Là chỉ cái gì?
Khoảng mười lăm phút trôi qua, cửa phòng bao bị gõ hai lần. Ngay sau đó, Cô Minh Thành mang theo một đám người nối đuôi nhau đi vào...
Có người bắt đầu gắn bàn máy tính ngay tại chỗ.
Có người cầm thước dây ướm lên người Giang Ninh Phiến.
Có người trực tiếp nâng… tóc dài của cô lên bắt đầu nghiên cứu.
Có người bật đèn lên bắt đầu chụp ảnh cho cô.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Giang Ninh Phiến bị mấy người phụ nữ trực tiếp kéo vào phòng bao, bị bọn họ dò xét nghiên cứu trên dưới, giống như chính mình là một giống loài kỳ lạ trong phòng thí nghiệm.
Phía trước, Hạng Chí Viễn ngồi trước bàn sách, khoanh hai tay lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lạnh lùng nói: "Cô Minh Thành, tới làm đi."
"Vâng, cậu Hạng."
Cô Minh Thành lập tức đi sang ngồi, tay nắm chặt con chuột.
Trên màn hình, một đứa bé mô hình bị kéo dài, không có mặt, chỉ có hình dáng thân thể, hợp lại với ảnh của Giang Ninh Phiến, hầu như không có chút khác biệt.
Cô Minh Thành ngạc nhiên mở to mắt: "Mẹ ơi, có cần trùng khớp đến như thế không, cứ như là phiên bản người lớn vậy."
"Mấy người đang nói gì? Muốn làm gì vậy?"
Giang Ninh Phiến bị xoay qua xoay lại vô cùng không vui, cô nhíu mày liễu lại, đưa tay đẩy người bên cạnh ra.
"Im miệng. Không cho phép phản kháng." Hạng Chí Viễn lạnh lùng nâng mí mắt: "Cô thử nhúc nhích một chút xem!"
Ánh mắt của anh âm u và sắc bén như chim ưng.
"Vâng thưa cậu Hạng, tôi không nhúc nhích nữa."
Giang Ninh Phiến đối đầu với ánh mắt của anh, khóe môi giật giật.
Nhịn, không thể nhịn được nữa vẫn phải nhịn.
Cô không lộn xộn nữa, cả người giống khúc gỗ tùy ý người bên cạnh loay hoay.
"Bộ phần mềm hệ thống mô phỏng con người trưởng thành này có xác suất đúng chín mươi phần trăm, là khoa học kỹ thuật cấp cao nhất thế giới." Cô Minh Thành nói ra, giương mắt nhìn sang Giang Ninh Phiến mặt mũi đầy màu sắc trang nhã, có chút nghi ngờ nói: "Không phải là cô ta chứ... Không đúng không đúng, trên thế giới này tìm hai thân hình giống như đúc vẫn không khó."
Chỉ là thân hình giống như đúc thôi sao?
Hạng Chí Viễn nhìn về phía Giang Ninh Phiến, anh cứ nhìn cô chằm chằm, còn cô bị nhà tạo mẫu bắt ngồi trên ghế chỉnh sửa đầu tóc.