Cô đã nhàm chán cầm lấy áo sơ mi đen kia, dùng khăn giấy chà vết kem sữa dính trên đó, chà từng chút từng chút.
Không phải là bởi vì cô quý trọng quần áo của Hạng Chí Viễn.
Là cô buồn chán, buồn chán đến không có chuyện gì để làm.
"..."
Hạng Chí Viễn chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, cô đang phân cao thấp với áo sơ mi của anh.
Hạng Chí Viễn khinh thường cười nhạo, cong môi lên. Đang chuẩn bị nói ném đi, lại bị khiếp sợ vì góc mặt của cô.
Gò má của cô xinh đẹp không thô tục, không trang điểm, anh phát hiện giữa mặt mày cô lộ ra sự buồn chán, lại rất thanh nhã.
Cô cúi đầu, hai chân co lại trước người, dùng khăn giấy chà áo sơ mi. Trong mắt lộ ra chút nghiêm túc, còn có chút buồn bực ngán ngẩm.
Giống như cảnh tượng đã từng quen biết.
Bóng dáng trong trí nhớ cũng ngồi bên cạnh anh cũng mạnh mẽ chà vết bẩn trên quần áo...
"Cô biết tôi không?"
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nắm lấy vai của cô, năm ngón tay dùng sức khảm vào.
Giang Ninh Phiến bị khiếp sợ, quay đầu không rõ nhìn anh: "Gì chứ?"
"Cô có biết tôi không? Trước kia có từng gặp tôi chưa?" Hạng Chí Viễn có chút vội vàng hỏi, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cũng biết nấu cháo cảng biển...
Cô vừa xuất hiện đã gợi lại toàn bộ ký ức về cảng biển.
Để mong muốn tìm người của anh càng thêm dữ dội hơn lúc trước, có lẽ cô đã ở bên cạnh anh rồi...
"Hạng Chí Viễn, anh là một nhân vật lớn." Bả vai Giang Ninh Phiến bị nắm đến đau nhức, giãy dụa bất động, không thể không trả lời vấn đề của anh: "Làm sao trước kia tôi có thể từng gặp anh?"
Anh là người trên cao, cô bình thường như bùn.
Cô từng gặp anh mới là lạ.
"..." Hạng Chí Viễn yên lặng nhìn chằm chằm cô, dường như đang nghiệm chứng độ chân thực trong lời nói của cô. Thật lâu sau, trong mắt của anh lóe lên sự thất vọng, buông bàn tay ra.
Chẳng biết tại sao.
Giang Ninh Phiến kéo áo trên vai, toàn bộ bả vai đều bị bóp đỏ lên, in dấu tay rõ ràng.
"Anh đang tìm người cảng biển sao?" Giang Ninh Phiến vuốt bả vai, lạnh nhạt hỏi.
"Làm sao cô biết?" Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu như lỗ đen, dường như vội vàng muốn nhận định gì đó.
"Nhìn dáng vẻ hôm nay của anh là biết..."
Không biết vì sao, Giang Ninh Phiến có thể cảm nhận được anh đang căng thẳng, gấp gáp, Hẳn là người này... rất quan trọng đối với anh.
Thế nhưng không cần đến cấp độ rối loạn nhận thức, cường điệu hóa thế chứ.
Chẳng lẽ ngay cả người hình dạng người cần tìm thế nào anh cũng không biết?
"Cút! Đừng phiền tôi!"
Thấy cô không phải người anh muốn tìm, Hạng Chí Viễn cực kì vô tình giơ chân lên đạp ngã Giang Ninh Phiến xuống ghế sô pha.
"Ối… "
Giang Ninh Phiến đau đến cắn môi, đỡ lấy eo đau đớn bò dậy từ dưới đất, căm hận trừng mắt nhìn anh.
Nguyền rủa cả đời này anh cũng không tìm ra người muốn tìm.
Buồn bực chết anh.
"Cút ra ngoài!" Tâm trạng Hạng Chí Viễn vô cùng khó chịu nói, anh muốn yên tĩnh một mình
"Đã biết."
Giang Ninh Phiến tiếp tục tự mình nhẫn nhịn, cầm áo sơ mi đi ra ngoài, bàn tay chậm rãi bóp áo sơ mi thành một cục...
Sớm muộn có một ngày, cô sẽ bóp Hạng Chí Viễn như bóp áo sơ mi này.
Còn chưa đi tới cửa, người vui buồn thất thường sau lưng lại mở miệng: "Quay lại!"
"..."
Giang Ninh Phiến xoay người không nói, anh lại muốn thế nào.
"Lại đây!"
Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ đó, tư thế như quân vương, ánh mắt lạnh lùng rơi vào áo sơ mi cô vò trên tay.
"Lại sao nữa đây cậu Hạng?"
Quả thực là Giang Ninh Phiến đang cố nén tức giận, cười giả tạo một tiếng đi qua.
Hạng Chí Viễn dùng tay kéo cô ngồi lên chân mình, nhìn chằm chằm áo sơ mi trong tay cô nói: "Chà nó!"