" A...!!!" _ Tịnh Kỳ thích thú hét lên
" Này! Cô ta là ai vậy?" _ Mọi người bị tiếng la của Tịnh Kỳ làm chú ý.
Tịnh Kỳ không quan tâm, thích thú như một đứa trẻ chạy vòng quanh cây thông lớn được đặt ở chính giữa sảnh của tập đoàn Nghiêm Thị.
" Ai lại để con khùng này vào đây vậy?" _ một nhân viên lên tiếng.
" Đúng vậy! Bảo vệ của tập đoàn này có phải là quá sơ sài rồi không? Đến một đứa điên cũng có thể vào được!" _ một người khác lên tiếng hùa theo.
Nhân viên bảo vệ lập tức chạy đến bắt Tịnh Kỳ lại. Tịnh Kỳ cố vùng vẫy
" Hư...a...a..."
" Tại sao cô ta có thể vào đây được vậy nhỉ?" _ Mọi người nhìn nhau bàn tán.
" Ném cô ta ra ngoài đi! Còn không biết đây là đâu hay sao?" _ một nhân viên hét lên
Nhân viên bảo vệ đang kéo Tịnh Kỳ ra phía cửa thì đụng phải Mặc Đình đang cầm ly cà phê bước vào.
" A...a..." _ Tịnh Kỳ gọi Mặc Đình cầu cứu
Mặc Đình nhìn thấy vợ mình bị người khác bắt lại liền thay đổi sắc mặt, bước đến nhìn nhân viên bảo vệ.
" Cậu có biết cái tay của cậu đang đụng vào ai không?" _ Mặc Đình gằng giọng
Nhân viên bảo vệ bị sát khí của Mặc Đình lấn áp, run sợ nhìn anh trả lời.
" Tôi...tôi không biết!" _ người nhân viên lắp bắp
" Vậy thì buông tay cậu ra ngay hoặc là mất việc!" _ Mặc Đình nhíu mày ra lệnh
Người bảo vệ vội vã buông tay, Tịnh Kỳ hoảng sợ vội lao vào lòng Mặc Đình
" Cậu nên nhớ kĩ người này! Đây không phải là người cậu có thể đụng đến!" _ Mặc Đình nghiêm mặt nhìn người bảo vệ.
" Dạ vâng! Tôi sẽ nhớ rõ!" _ Người bảo vệ cúi đầu
Mọi người ở đó chứng kiến cảnh vừa xảy ra đều không tin vào mắt và tai của bản thân
" Tổng giám đốc vừa bảo vệ người phụ nữ điên đó sao?" _ Họ thì thầm nhìn nhau
Mặc Đình liền thay đổi sắc mặt dỗ dành Tịnh Kỳ.
" Xin lỗi! Tôi lại để em uất ức rồi!" _ Mặc Đình xoa đầu, dang tay ôm Tịnh Kỳ vào lòng.
Tịnh Kỳ nắm chặt lưng áo của Mặc Đình, úp ặt vào người anh không buông.
" Em có thích cây thông giáng sinh này không? Anh đã đặt biệt sai người chuẩn bị nó vì em đấy!" _ Mặc Đình nhẹ nhàng an ủi
Tịnh Kỳ vẫn úp mặt vào người Mặc Đình
Mặc Đình mỉm cười thở dài, cúi người bế Tịnh Kỳ vào lòng rồi đi thẳng đến chỗ thang máy.
" Này! Mọi người có nhìn thấy những gì tôi thấy không?" _ Mọi người quay sang nhìn nhau
" Tổng giám đốc có vẻ cưng chiều cô ta đến vậy, không lẽ..."
" Người như tổng giám đốc sao có thể yêu người vừa điên vừa câm đó được?"
" Nhưng dù sao cũng không nên đắc tội với cô gái đó!"
Mọi người dần giãn ra rồi quay trở lại công việc. Chỉ có Yến Chi đứng ở góc khuất, siết nắm tay rồi đấm mạnh vào tường tức giận.
" Bác gái! Con có chuyện muốn nói với bác!" _ Yến Chi lấy điện thoại gọi cho Lan Du.
…
Tịnh Kỳ đứng ở cửa sổ phòng làm việc của Mặc Đình nhìn phong cảnh tử trên cao liền tỏ ra thích thú mà quên chuyện lúc nãy
Mặc Đình từ phía sau tiến đến, đưa tay ôm Tịnh Kỳ từ phía sau
" Em thích lắm sao?" _ giọng Mặc Đình trầm ấm
Tịnh Kỳ liên tục gật đầu,
" Vậy sau này, em có muốn đến đây với tôi mỗi ngày không?"
Tịnh Kỳ liền vui vẻ gật đầu.
Mặc Đình đưa tay ôm eo, nhìn Tịnh Kỳ say đắm. Anh nhắm mắt từ từ tiến sát vào vào mặt Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ bắt chước anh nhắm nghiền mắt chờ đợi.
" Tổng giám đốc! Cà phê...." _ Yến Chi trên tay cầm ly cà phê mở cửa bước vào
* Xoảng* _ Ly cà phê trên tay Yến Chi rơi xuống đất vỡ đôi
" Cô vào đây làm gì???"_ Mặc Đình nhíu mày