Chương 83
– Ý cậu là sao??
– Là sao phải hỏi cậu mới đúng. Cậu không để người ta biết cậu là ông chủ, để cô ấy vào làm, hôm nay người ta gặp sai phạm như vậy lại không nói năng gì. Bình thường cậu đâu dễ dàng bỏ qua, nếu dễ dàng bỏ qua như vậy mấy lão tai to mặt lớn kia đâu có sợ cậu đến vậy. Hôm nay lại đổi tính à??
– Cậu trở nên lắm chuyện từ bao giờ vậy?? Công việc của cậu có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?? Vậy để tôi thu mua vài khách sạn của cậu để cho cậu bận bịu chút nhỉ??
– Ấy ! Cậu thật vô lương tâm, khách sạn nhà tôi chưa muốn đổi chủ đâu. Tôi đây tốt bụng muốn giúp bạn bè mà cậu nỡ lòng nào đối xử với bạn bè như vậy!!!
Lúc này Trợ lý Trần đi vào
– Chủ tịch, chuyện vừa nãy tôi đã nói bên giám đốc Lý sửa lại kế hoạch và sớm nộp lại, ông ta dự định đuổi việc cô Diệp tôi đã yêu cầu không đuổi việc cô ấy.
– Từ khi nào tôi cho cậu cái quyền thay tôi ra quyết định vậy?? Hay cậu ngồi luôn chiếc ghế này luôn đi.
Trợ lý Trần tái mặt củi đầu
– Tôi không dám, chủ tịch quá lời.
Du Hạo lên tiếng
– Trời ơi ! Trần Siêu đúng là chỉ có cậu mới hiểu ý cậu ta, nên mới làm việc cạnh cậu ta được lâu như vậy. Làm tốt lắm!!
Du Hạo còn khoa trương dơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Cảnh Hàn liếc Du Hạo bằng ánh mắt muốn giết người. Du Hạo thấy vậy giơ hai tay lên đầu hàng.
– Được rồi mình đi trước đây, lát cậu nhớ đến đấy.
Nói rồi anh ta nhanh chóng sải bước chân rời đi.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Cảnh Hàn viết gì đó lên một tờ giấy nhắc việc sau đó đưa nó cùng tập tài liệu cho Trần Siêu.
– Đi làm việc đi.
Trần Siêu ôm tập tài liệu ra ngoài, nhìn tờ giấy nhắc việc không khỏi thở dài.
Bữa trưa ba cô gái lại hẹn nhau ăn cơm.
– Y Lan mình có hỏi thăm một số người bạn về Cảnh Dự, mọi người đều nói hôm đó không thấy Cảnh Dự lên xe, cũng có người nói thoáng nhìn thấy Cảnh Dự ở khu cắm trại nhưng cũng không quan tâm lắm nên không để ý cậu ta.
– Tức là cậu ta có mặt ở đó sao??
– Thật ra người bạn đó cũng không dám chắc chắn, vì cậu ta không chơi cùng Cảnh Dự nên có nói hình như có thoáng thấy cậu ta nhưng không quá chú ý nên cũng không dám chắc chắn.
– Vậy sao??
– Một con người như vậy, mà sao không ai thấy nhỉ??
– Thật ra cũng khó nói, Cảnh Dự sống khép kín gần như không chơi với ai. Nên mọi người cùng không để ý đến cậu ta.
– Mình nghĩ chuyện này có lẽ khó điều tra, nếu dễ chắc Phương Cảnh Hàn đã điều tra ra rồi. Mình nghe Đàm Phòng nói Phương Cảnh Hàn cử khá nhiều người điều tra vụ này.
Y Lan và Giai Tuệ cùng nhìn về phía Mẫn Quân
– Cậu và Đàm Phong đó dạo này có vẻ gần gũi nhỉ??
Y Lan cũng gật đầu đồng ý với Giai Tuệ
– Phải, lần trước mình còn gặp anh ta đến nhà cậu. Tác phong còn rất tự nhiên như đến nhiều lần rồi vậy.
– Thật à, khai mau cậu và anh ta thế nào.
Giai Tuệ trợn mắt đe dọa.
Mẫn Quân đỏ mặt
– Có gì đâu, mình và anh ấy bình thường mà.
– Không đúng nhìn cậu là biết cậu đang nói dối. Phải mình cũng thấy thế.
Y Lan cũng gật đầu.
– Nói! Nếu không sau này bổn cô nương đây từ mặt không thèm quan tâm cậu nữa.
– Được rồi mình nói …. là anh ấy tỏ tình với mình. – Thật hả??
Hai cô gái đồng thanh lên tiếng.
– Uh…
– Vậy cậu trả lời người ta thể nào??
– Mình chưa đồng ý nhưng anh ta nói sẽ kiên trì đến khi nào mình đồng ý thì thôi.