Buồn thì phải làm sao? Buồn thì nên một mình bước đi thôi, có thể quên thì tốt không quên được cũng không sao, thời gian cũng sẽ xóa bỏ mọi thứ thôi. Tống Vỹ Nghiêm bây giờ lại tiếp tục bước đi một mình. Tuyệt đối không chấp nhận sự thật. Từ xa hắn nghe được tiếng vĩ cầm kéo thật tuyệt vời, cứ mãi đắm chìm trong đó thì điện thoại vang lên kéo hắn trở về. Trở về với trách nhiệm trên vai.
Hắn cưới phải một vị phu nhân, tính khí có chút thất thường dù chỉ mới mười tám tuổi, vị phu nhân này thật sự quá đáng sợ đối với anh, nhưng không sao anh thương mà, ai mà đụng vào cô liền không xong với anh đâu. Người có quyền đối xử với cô chỉ có anh thôi.
Ai ai cũng biết phu nhân của Tống Vỹ Nghiêm vốn là không thể động vào được, động vào mắc tội với anh một, mà khiến cô tức giận còn đáng sợ hơn anh gấp mười. Cho nên người ta không sợ anh chính là sợ tính khí của cô. Cứ xem như cô lợi hại đến vậy mới có thể xứng cùng anh đi.
Bình luận truyện