Trong một khách sạn lớn, tiếng bước chân như đánh thức cả Chúa Trời, người đàn ông ấy có sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt sát khí nhưng thoáng chút lo lắng.
Người đàn ông thần bí ấy đi như chớp tiến nhanh vào bàn lễ tân, gấp gáp hỏi - Cho tôi biết, người phụ nữ đi cùng Phong thiếu đang ở đâu?
- Thưa,... Chẳng có ai đi cùng Phong Tổng, chỉ có một người phụ nữ được trợ lý của anh ta bế đến đây. - cô tiếp tân bị gương mặt điển trai của người đàn ông làm cho bấn loạn, nhưng sao có vẻ cô ta lạnh lạnh sao gáy
- Vậy họ ở đâu? - đang trêu anh ta sao? Không tự mình mang đến, lại dùng cách gián tiếp để ra tay, đúng là thủ đoạn
- Xin lỗi nhưng... - cô tiếp tân không thể nói thông tin của khách hàng, nhưng lại sợ nếu nói ra thì, bây giờ muộn rồi, khẳng định anh ta đang giận dữ hơn lúc nãy.
- Khốn kiếp, mau gọi quản lý khách sạn ra đây. - người đàn ông lớn tiếng quát tháo
- Dạ, Tống Tổng. Ngài cần gặp tôi có việc gì? - người đàn ông trung niên lễ phép bước ra, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía hắn.
- Người trợ lý của Phong thiếu mang một người phụ nữ vào khách sạn này, họ đang ở phòng nào? - giọng nói của hắn hết sức lạnh lùng, nghiêm giọng
- Dạ, là phòng 1551. - dứt lời, người đàn ông trung niên vội vã dẫn hắn lên phòng.
1 giờ trước hắn đang lo lắng, khuya như vậy cô đi đâu, quản gia Trương cũng không thấy. Hai người họ muốn làm hắn tức chết hay sao?
- Hạ Anh, Hạ Anh. Sao gọi em không bắt máy, lại không về nữa. - hắn đập đập chiếc điện thoại vào tay mình, thật hốt hoảng mà
- Chủ tử, Trương quản gia về rồi. - một người hầu chạy vào thông báo
- Được rồi, các ngươi lui đi. - hắn phất tay, bọn người hầu không dám nhúch nhích lập tức biến mất.
- Chủ tử nguy rồi, khi nãy tôi theo tiểu thư ra ngoài. Không ngờ, một đoàn người đến đem tiểu thư đi. Họ đánh ngất tiểu thư từ phía sau, tôi nghe một người trong số bọn họ nói “ thiếu gia của tôi muốn bắt cô “ đại loại như vậy. - quản gia Trương vừa về đã lập tức quỳ xuống, giọng khẩn trương
- Cái gì? Khốn kiếp, Lý Hiểu Thuận. - hắn nghe qua, lòng không khỏi bồn chồn.
Một người đàn ông bước về phía hắn, anh ta đeo cặp kính đen, mặc chiếc vest xám, tay cầm một xấp hồ sơ cùng một đoạn băng ghi hình.
- Lão đại, khi nãy Trương quản gia đã gọi điện cho tôi, tôi nghe qua đã vội đi tìm hiểu. Đây là toàn bộ thứ ngài cần. - Lý Hiểu Thuận giọng không mấy ấm áp, anh ta lạnh lẽo nhìn về phía hắn
- Tôi chỉ cần biết, bọn họ là ai? Đang mang Hạ Anh đi đâu? - hắn không quan tâm, chỉ cần bảo đảm “ tiền bối “ nhỏ tuổi an toàn là được.
- Tôi tìm hiểu được, khách sạn mà Phong thiếu đưa phu nhân tới, chính là khách sạn ITALY 7 sao. Khách sạn này hiện vẫn đang hoạt động nhờ hai cổ đông, 1 là Tống thị, 2 là Phong thị. - Lý Hiểu Thuận cung kính, cặp kính đen vẫn nguyên vẹn trên gương mặt đẹp trai
- Truy tìm cho ra nguyên nhân nào khiến cho Phong thiếu phải bắt cóc Hạ Anh. - hắn tức giận ném tập hồ sơ xuống bàn, tay vẫn cầm băng ghi hình ở camera an ninh trong khu vực.
Trong một khách sạn lớn, tiếng bước chân như đánh thức cả Chúa Trời, người đàn ông ấy có sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt sát khí nhưng thoáng chút lo lắng.
Người đàn ông thần bí ấy đi như chớp tiến nhanh vào bàn lễ tân, gấp gáp hỏi - Cho tôi biết, người phụ nữ đi cùng Phong thiếu đang ở đâu?
- Thưa,... Chẳng có ai đi cùng Phong Tổng, chỉ có một người phụ nữ được trợ lý của anh ta bế đến đây. - cô tiếp tân bị gương mặt điển trai của người đàn ông làm cho bấn loạn, nhưng sao có vẻ cô ta lạnh lạnh sao gáy
- Vậy họ ở đâu? - đang trêu anh ta sao? Không tự mình mang đến, lại dùng cách gián tiếp để ra tay, đúng là thủ đoạn
- Xin lỗi nhưng... - cô tiếp tân không thể nói thông tin của khách hàng, nhưng lại sợ nếu nói ra thì, bây giờ muộn rồi, khẳng định anh ta đang giận dữ hơn lúc nãy.
- Khốn kiếp, mau gọi quản lý khách sạn ra đây. - người đàn ông lớn tiếng quát tháo
- Dạ, Tống Tổng. Ngài cần gặp tôi có việc gì? - người đàn ông trung niên lễ phép bước ra, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía hắn.
- Người trợ lý của Phong thiếu mang một người phụ nữ vào khách sạn này, họ đang ở phòng nào? - giọng nói của hắn hết sức lạnh lùng, nghiêm giọng
- Dạ, là phòng 1551. - dứt lời, người đàn ông trung niên vội vã dẫn hắn lên phòng.
Căn phòng tổng thống cao sang, diện tích rộng rãi, thoáng mát. Hiện tại, khách ITALY vẫn rất đông khách, đa phần đều là thương gia, quý tộc mới có thể vào được khách sạn này.
Khách sạn hướng về phía biển nên buổi tối khá lạnh, Hạ Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng nên rất dễ nổi gai ốc.
- Cảm ơn, cảm ơn Phong Tổng. Ban cho tôi người phụ nữ xinh đẹp này, chả bù cho bà vợ thối ở nhà. - một người đàn ông mập ú ị, tay chân cứ sờ sờ chân cô. Giọng nói ghê tởm.
- Ôi, xinh quá. - ông ta vuốt nhẹ từ chân lên đến bụng cô vẽ một vòng tròn ở đó, Hạ Anh bị ép uống thuốc mê nên không nhận thấy nguy hiểm.
“ Đoàng “
Ông trợ lý dâm đãng chu chu môi định hôn lấy cô thì bị một tiếng súng bắn thẳng vào đầu, chết không thương tiếc.
- Xử lý nhanh tay một chút. - hắn cất súng vào trong rồi đi về phía cô, bế bỏng cô lên đi ra khỏi phòng. Hắn không muốn mùi hôi thối, mùi máu tanh ảnh hưởng đến đoá sen trắng này.
Hạ Anh nằm trên giường đã nheo mắt tỉnh dậy, cô đảo mắt xung quanh, khung cảnh quái lạ. Tất cả chỉ một màu “ Đen “, cô thật chẳng nhớ gì. Lúc đầu chỉ rõ là gặp những tên áo đen lạ mặt, rồi một cú đánh trúng huyệt. Cô bây giờ tỉnh dậy, cảm giác rất lo sợ, trong mơ cô nghe tiếng súng, rồi có một vòng tay hết sức ấm bế cô lên, vòng tay này có mùi hương rất giống mùi nam tính trên người Vỹ Nghiêm
- Tỉnh rồi à? - một giọng đàn ông quen thuộc nhưng trong bóng đêm cô không thấy rõ mặt, với lại anh ta chỉ choàng một chiếc khăn che đi phần trước và sau ở hông. Chiếc đèn hình như rất dâm đãng, chiếu sáng thấy mỗi cái khăn che phần dưới thôi, nghĩ đến là tự nhiên má hồng không cần đánh cũng đỏ.
- Anh là ai? Tôi đang ở đâu đây? - cô xoa hai bên thái dương, nhìn người đàn ông trước mặt có chút an toàn, nhưng vẫn cảnh giác
- Phong Tổng đưa cô bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, nếu như cô làm vừa ý tôi. - người đàn ông ấy hỏi cô, giọng thoáng qua khá quen thuộc
- Tôi không cần tiền, chỉ cần về nhà là được. Tôi không muốn ở đây. - cô tức giận, dám coi cô là gái bán hoa à, cô bước xuống định rời khỏi phòng, liền bị nắm chặt lại rốt cuộc là ai? Người nào lại có một bàn tay ấm đến như vậy, ngoài...
- Vỹ Nghiêm. - cô nhìn tay của người đàn ông lạ mặt kia, dưới ánh đèn nhấp nháy, cô không nhìn rõ mặt, nhưng nụ cười cưng chiều, cùng đôi mắt ấm áp được chiếu sáng như vậy, khẳng định một điều người này, chính là người cô yêu “ Tống Vỹ Nghiêm “, ánh mắt của cô yếu đuối nhưng rất kiên cường nhìn về phía bóng đen ấy. “ Bụp “ người đó búng tay một cái đèn quanh phòng lập tức sáng lên, là hắn thật rồi.
Hạ Anh Không chờ gì nữa mà chạy đến ôm hắn, cô khóc lóc thảm thiết, cô rất sợ, tuy có võ phòng thân nhưng cô vẫn rất mỏng manh mà. Vỹ Nghiêm choàng tay ôm cô, bây giờ hắn đã rõ chuyện cô bị bắt đến đây là ngoài ý muốn.
- Ngoan, đừng sợ, anh luôn ở bên em kia mà. - hắn vuốt những sợi tóc đang loạn xạ trên gương mặt cô, hắn yêu chiều nói với cô
- À khoan, khi nãy, anh nói Phong Tổng là ai? Em bị hắn ta đem đến đây sao? - cô chợt kinh ngạc, không lẽ Phong Tổng mà hắn nhắc tới, chính là Phong Dược.
- Không ai cả, khi nãy bọn họ là người của anh. Anh muốn đùa với em một chút thôi mà. - hắn cười cười, nhìn về phía cô ánh mắt vô thức say mê.
- Đùa sao? - cô nhíu mày
- Hửm. - hắn cười, nụ cười mang theo phần chế giễu
- Anh đi chết đi. - Hạ Anh nhíu mày bực tức, cô đi về hướng giường ngủ lấy chiếc gối nằm quăng về phía hắn
- Em dám. - hắn bị chiếc gối bay bất ngờ vào mặt nên té ra sau, xoay người một cái đã làm tung cái khăn bông lên không, ôi xong rồi, tiêu cô rồi
- Á... - cô hét lên xoay ra sau, che mắt lại, rồi hét - Anh mau mặc quần áo vào.
- Không sao, như vậy thoáng mát hơn mà. - hắn cười vui vẻ, chẳng bù cho cô đang lo lo sợ sợ
- Ha ha, em quay lại đi, anh mặc đồ rồi. - hắn cười vì cô quá dễ thương, cô ngượng ngùng quay lại, may mắn hắn mặc đồ rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi người đem chiếc gối bay khi nãy ném lại phía cô, hắn đúng là “ Chẳng thương hoa, tiếc ngọc “.
- Chết nè, cho anh chừa. - Hạ Anh ném về phía hắn, hắn ném ngược trở lại phía cô. Trò vui thì vẫn không dứt, cho tới khi.
- Bắt được em rồi. - hắn như sư tử nhảy đến vồ lấy con mồi, Hạ Anh cười cười rồi quay sang đánh vào đầu hắn một cái rõ đau.
- Đánh anh, dám làm em sợ.
- Đánh anh, dám đùa em.
- Đánh anh, dám ôm em.
- Đánh anh, dám không mặc đồ trước mặt em. - cô không ngừng trách mắng
Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông như hắn đúng là độc nhất vô nhị. Hắn rất cưng chiều, yêu thương cô, còn rất biết sủng cô. Cô như một Quý Phi được Bệ Hạ thoả sức cung phụng, sủng ái.
Hạ Anh cười thầm, chồng tốt thì ít, chồng xấu thì nhiều. Lấy chồng phải lựa khéo, cô thì khác cô không cần lựa vì hắn đã đến bên cô như một cơn gió.
Hắn nhìn vào đôi mắt đen ấy, giọng nói của hắn có thể nghe được chất cưng sủng tuyệt đối: - Hạ Anh, em có thể đi vào đôi mắt anh, để anh trông thấy em. Vậy, có thể bước vào cuộc đời anh, để anh có thể chạm vào em. Có được không?
Ánh mắt của Hạ Anh chợt lạnh lẽo, cô nhớ lại năm đó Phong Dược từng nói với cô rằng “ Nếu gió thổi về hướng Tây, anh sẽ đi hướng Đông.
- Vì sao?
- Vì nhà em ở hướng Đông, anh có thể vì em mà chuyển hướng gió, làm trái ý của thượng đế. “ - nếu là lúc trước có thể cô sẽ đồng ý, vậy còn bây giờ? Cô rất không muốn đồng ý thì sai?
Cô xoay người đối diện với hắn, ánh mắt thâm thuý nhìn hắn - Thời gian thử việc của anh chỉ có 3 tháng.
- Cũng được, 3 tháng tiếp theo em nhất định trở thành vợ anh. - hắn khẳng định chặt như keo sơn.
Xương Rồng Trắng - truyện tự sáng tác.
~ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~ ^•^