- Thiệu Nhi. - ông Lăng nở nụ cười cưng chiều, nhìn về phía phu nhân. Ánh mắt phu nhân chợt gặp anh trai, sánh bừng nũng nịu chạy lại quên đi dáng vẻ trung niên của mình, cứ như một đứa trẻ dỗi hờn
- Anh trai. Thiệu Nhi nhớ anh quá, có phải rất nhớ Thiệu Nhi không? - phu nhân ngã vào lòng ông Lăng, bao nhiêu buồn bực tủi hờn cũng theo gió bay đi
- Thiệu Nhi ngoan, sao lại đến tìm anh? Có phải Tống Vỹ đối với em không tốt? - ông Lăng lo lắng, nâng gương mặt sáng trong như vầng trăng tròn.
- Không phải, em chỉ nhớ món canh Hoa Đào của chị dâu nên mới đến thăm. - phu nhân cười ngọt ngào, che giấu cảm xúc cô đơn trong hốc mắt
- Thiệu Nhi không ôm mình sao? - bà Lăng thấy bạn chỉ quan tâm ông Lăng cho nên hơi tủi, nhỏ giọng trách cứ
- Không có nha! - phu nhân cười tươi, chỉ có khi bên cạnh hai người này phu nhân mới toàn tâm lộ nét con nít của mình. Dang rộng tay ôm bà Lăng vào trong lòng, đôi mắt cô đơn đã dịu xuống ít nhiều.
- Hôm nay tiếc thật mình đang bị cảm không thể ra ngoài mua nguyên liệu làm canh Hoa Đào. - bà Lăng sờ trán giọng điệu buồn bã, nhìn ra phía cửa thấy hắn vẫn như kho tượng không dịch, không chuyển
- A Nghiêm lại đây ngồi kế Tiểu Nhã đi. - bà Lăng nhỏ giọng mời khách, cũng rất biết sắp chỗ nha.
- Lăng Nhã là con gái mình. Con bé thất lạc mấy năm, bây giờ gặp lại không thể phủi tay làm ngơ. - ánh mắt bà Lăng di chuyển trên khắp người của hắn, ý tứ quá rõ ràng muốn kết thônh gia
- Vậy hôm nay không thêt ăn canh Hoa Đào được rồi. - phu nhân lảnh sang việc khác, tránh để lại vẻ lúng túng cho hắn và cô khi ngồi cũng nhau.
- Xin lỗi, mình không biết cậu đến. Với lại mùa may quả Đào không ngọt, nguyên liệu còn phải lựa kĩ. - bà Lăng áy náy
- Ưm không sao, mình đến vì thêm một chuyện khác. - Tống phu nhân đứng dậy, đi lại phía của cô đang ngồi, kéo đứng dậy. Dang cả hai tay ôm cô vào lòng, dịu dàng như nước nhìn cô
- Hạ Anh, mẹ rất nhớ con. - giọng phu nhân dịu dàng, ôn nhu mà rất quan tâm
- Tống phu nhân, con xin lỗi vì đã để mẹ lại một mình. - Lăng Nhã đáp trả cái ôm của bà, dịu dàng như một cơn gió
- Không đâu, ta là mẹ chồng con việc con trai làm, ta cũng có lỗi trong đó. - phu nhân vuốt tóc cô, dịu dàng nói ra những tâm tình của bản thân
- Tống phu nhân, con... - cô muốn từ chối nghĩa vụ con dâu ấy, nhưng chữ vừa thốt ra lại nuốt vào
- Mẹ, Hạ Anh nói rất nhớ mẹ, cô ấy muốn chuyển vào biệt thự sống chung với chúng ta. Nhưng, e ngại chuyện chưa cưới đã ở chung nên thôi. - hắn nói cứ như việc đã định, chẳng cần biết sắc mặt của cô như thế nào. Cô nhăn nhó khuôn mặt giận dữ nhìn về phía hắn, gương mặt đắc chí khiến cô tức nuốt không trôi
- Khoan đã, ba người quen biết sao? - bà Lăng rối não nhìn về phía ba người, trầm giọng hỏi
- Biết, nhưng chuyện dài dòng lắm mình sẽ kể cho cậu nghe sau. - phu nhân cười hiền hoà, đem toàn bộ hạnh phúc đặt lên người con dâu này
Trong bữa cơm gia đình, món canh Xuân Thủy được đem lên thay cho canh Hoa Đào. Tất cả mọi người chăm chú thưởng thức, chẳng cần biết có thật sự vui vẻ hay không nhưng hiện tại nụ cười của bà Lăng và phu nhân như ẩn như hiện
- Thật là vậy sao? A Nghiêm và Tiểu Nhã là phu thê ước định sao? - bà Lăng mừng ra mặt, tâm tư của phu nhân và bà Lăng ngày càng tốt hơn
- Bây giờ cậu mau tính đi, mình muốn mang con dâu về nhà lắm rồi. Anh nuôi, anh cũng nghĩ vậy đúng không? - phu nhân không thể không nhìn đến sắc mặt của ông Lăng, cười một cái, đem toàn bộ hạnh phúc của thế giới tụ lại một chỗ
- Vỹ Nghiêm là một người đàn ông tốt, nếu giao con gái bảo bối của anh cho thằng bé, vậy chẳng phải sẽ là một bước ngoặt lớn sao? - ông Lăng vui ra mặt, con gái ông nhất định phải gã vào nhà có gia thế. Vỹ Nghiêm là người tài đức võ, cộng với đôi mắt quyến rũ và gương mặt khôi ngô, tuấn tú. Lăng Nhã cũng chẳng thua, hát hay, chơi vỹ cầm hay, cộng thêm nhan sắc động lòng người. Hai người kết hợp, phải gọi là Tiên Đồng gặp Ngọc Nữ
- Ba à, việc hôn nhân con có quyền quyết định không? - Lăng Nhã buông đũa xuống đứng dậy nhanh chóng, câu nói ấy khiến cho mọi người phải dừng động tác mà nhìn về phía cô.
- Lăng Nhã, con có ý kiến gì? - ông Lăng xám mặt, lạnh lùng xen lẫn kinh ngạc hỏi cô
- Việc hôn sự trọng đại, con không muốn bản thân sau này hối hận như ba tháng trước. - Lăng Nhã định kể về Thẩm Quý Nhi nhưng cảm giác ánh mắt lạnh lẽo của hắn đanh nhìn cô nên thôi, cô lạnh lùng nói ra suy nghĩ của bản thân
- Tiểu Nhã con ngồi xuống đi bữa cơm gia đình trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối không được xen vào. - bà Lăng kinh ngạc kéo cô ngồi xuống, ân cần vén tóc ra sau dịu dàng nhắc nhở
- Để con bé nói. - mệnh lệnh lạnh lùng của ông Lăng khiến sát khí xung quanh chìm trong men rượu, cô quạnh
- Thưa ba, con và Tống thiếu đúng là có quan hệ tình cảm. Nhưng vẫn là quá khứ rồi, con không muốn bản thân tiếp tục chìm vào cuộc yêu không lối thoát. Con hiện tại thanh xuân chỉ mới 18 tuổi, vẫn còn rất trẻ, không muốn áp đặt bản thân vào một cuộc hôn nhân, sau đó sẽ lấy chồng rồi sinh con, chăm con, chờ con lớn... Rồi không biết bên ngoài bản thân đã khám phá và học hỏi được cái gì? - cô lạnh lùng khinh bác, cô không muốn nói chuyện với hắn. Chuyện ba tháng trước cứ như một nhát dao, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cô.
Ánh mắt hắn ngày một lại càng lạnh lẽo hơn, sâu thẩm trong trái tim của hắn bây giờ chỉ còn duy nhất là lửa hận.
Hắn nhìn cô như muốn giết chết cô, đem toàn bộ cơ thể cô xóa sạch trên thế giới. Nhưng ngẫm cho đúng, hắn là người gây việc chông gai không thể trách cô. Chỉ đành im lặng nghe cô oan trách
- Hạ Anh, vậy là con chưa biết chuyện Triệu Minh mong muốn giết chết con mà luôn cho người theo dõi con. Những người phụ nữ bên cạnh Vỹ Nghiêm dường đã mất toàn cơ thể, ngay cả Thẩm Quý Nhi cũng không còn trong sạch. Con biết chuyện của Triệu Mẫn mà, đúng không? anh trai nó chỉ chờ con sơ sẩy liền ra tay loại trừ. - phu nhân tối đen mặt, con trai bà lúc trước đúng là quá tuyệt tình. Nhưng cái gì cũng có lý do của nó, nếu không phải phu nhân âm thầm điều tra thì có lẽ hôm nay đã đứng về phía cô chỉ trích hắn.
- Chuyện này là sao? - cô nghe qua như một kẻ ngốc mơ màng hỏi lại, đứng trước mặt phu nhân, cô lại vô tình từ chối thuận ý của phu nhân
- Ngày trước, Triệu Minh âm thầm đem Thẩm Quý Nhi từ Canada về Trung Quốc. Dẫn cô ta tới trước mặt Vỹ Nghiêm, nói là người quen, nhưng thật sự là muốn Thẩm tiểu thư xen vào cuộc tình của con với A Nghiêm. Chẳng phải con không nhận ra, Triệu Minh là người hai nhân cách? - phu nhân dịu dàng, ân cần giải thích. Việc này không ai có lỗi cả, chỉ tại Nguyệt Lão ngủ gật mà nối nhầm dây
Nghe như vậy cô như hiểu được toàn bộ là cô nhu nhược, gương mặt nóng lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao nghiêm trọng, cô cần thời gian bình tâm. Không thể ở lại đây được nữa, cô chỉ sợ mình sẽ nổ bất cứ lúc nào. Cô đứng dậy cúi đầu chào, rồi rời khỏi bàn ăn. Gương mặt sầu tư, cô ra ngoài khuôn viên dạo mát, toàn bộ gánh nặng cô mang đều vì hắn mà không thể gở bỏ
- Đang nghĩ tới anh sao? - giọng nói quen thuộc, cô còn chưa xoay người lại đã bị hắn ôm chặt từ phía sau.
- Em sao vậy, ngày thường không phải rất hoạt bát sao? - hắn cười chế giễu sự im lặng của cô
- Đừng suy nghĩ quá lung ®, anh chỉ cần em và em thôi. - hắn cọ cằm vào vai cô dịu dàng thướt tha lướt qua cô
® Quá lung: có nghĩa là đã suy nghĩ quá tập trung
- Vỹ Nghiêm em, em... - cô cảm thấy xấu hổ, hắn vì bảo vệ cô mà làm tất cả thế sao cô lại không vì hắn yêu thương mà buông bỏ, còn có ý định xấu xa là trả thù hắn nữa. Cô ích kỷ hay cô ngốc?
- Không có gì, quá khứ rồi. - hắn không muốn quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại nữa, nếu nó ngủ thì để nó ngủ đi.
Cô tự hỏi, “ Nếu tình yêu không có sự hi sinh liệu cos còn vẹn nghĩa? “. Cô trong yêu người hi sinh vì mình, và người cô chọn cùng tiến cùng lui là hắn - Vỹ Nghiêm
Phía xa xa ở một góc phố nhỏ, chiếc xe Lamborghini màu đen được bao phủ bởi một lớp khí cực kỳ lạnh lẽo. Bên trong xe có hai người đàn ông, không ai mở miệng, vẫn đang xem hai người họ vui vẻ ở Khuôn Viên Lăng thị.
- Phong thiếu, có phải anh đang ghen không? - Triệu Minh lạnh lùng, thẳng thắn hỏi vào vấn đề
- Ghen? Ngay cả tôi cũng không biết. - môi mỏng nhếch lên tạo độ cong vừa phải, nhìn hai người họ hạnh phúc, anh như lửa giận ngầm bùng cháy
- Vỹ Nghiêm là người thông minh, chắc chắn có dụng ý. - Triệu Minh bây giờ không ngại tỏ vẻ khinh thường hắn, coi như một món hàng online bị lỗi
- Hừ, đừng xem nhẹ Hạ Anh. Cô ấy là người thông minh, đủ biết cả sản nghiệp Lăng thị có phần cô ấy. - Triệu Minh tiếp tục chuyển sang Lăng Nhã, cứ như kẻ điên đọc thoại.
Hai người chỉ duy trì mức độ thân thiết qua công việc, ngoài ra anh ta vẫn chưa hoàn đặt niềm tin về phía Triệu Minh, biến cố Triệu gia chưa yên. Nay lại thêm việc Triệu Minh hợp tác với Phong thiếu đối phó Tống thiếu, người ngoài nhìn vào chẳng còn ra hệ thống gì.