Xe dừng lại trước một nhà hàng kiểu Tây, toàn bộ không gian đều là màu trắng trang nhã. Tiếng đàn dương cầm du dương trong bản nhạc Merry Go Round Of Life. Ánh sáng từ chùm đèn pha lê trêи trần nhà lung linh chiếu rọi khắp ngõ ngách.
Ba người bước vào, chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Trần Tử Du ngồi cạnh cô, bỏ Trần Tử Lăng ngồi một mình phía đối diện.
Một nam phục vụ đi tới, lịch sự hỏi :" Mọi người muốn dùng gì? ".
" Trình tiểu thư, cô chọn đi! ". Trần Tử Lăng đưa menu cho cô. Cố Tử nhẹ nhàng lắc đầu :" Không cần, tôi ăn gì cũng được!".
Trần Tử Du giật lấy menu, hí hửng nói :" Để em! ".Cô ta ngắm nghía một lúc, rồi xoa cằm nói :" Hmm, Beefsteak, Weiner schnitzel, Crème brûlée, Caldo Verde mỗi món ba phần và một chai rượu vang! ".
Nam phục vụ máy móc gật đầu :" Vâng, phiền quý khách đợi một chút!".
" Cô gọi nhiều như vậy, có ăn hết không? ". Cô ăn tương đối ít, không phải kén ăn mà từ trước tời giờ cô vẫn vậy.
Trần Tử Du nháy mắt, vỗ vai cô :" Yên tâm, cô ăn không hết tôi ăn giúp cô! ".
Trần Tử Lăng nhã nhặn cười nói :" Trình tiểu thư không cần lo, Tiểu Du ăn rất khoẻ, sức ăn của nó bằng năm người đàn ông đấy!" .
" Anh! " .Trần Tử Du trừng mắt cảnh cáo, có anh hai nào đem bán chuyện của em gái mình như thế không chứ?
Trần Tử Lăng cười cười, im lặng không đáp lại.
" Trình tiểu thư, không biết...tôi có thể gọi cô là Di Mặc không? ". Trần Tử Lăng có chút e dè.
Cô mím môi :" Cứ tự nhiên! ". Vấn đề tên gọi cô không quan tâm lắm.
" Để công bằng, cô có thể gọi tôi là Tử Lăng!" .Y mỉm cười nhìn cô, nụ cười khiến ai cũng say đắm, nhưng cô chỉ liếc một cái rồi dời ánh mắt.
" Anh à, làm ơn ngưng ngay cái nụ cười câu nhân đó đi. Ở đây chỉ toàn phục vụ nam, không để anh câu dẫn được đâu. Nếu anh muốn, em gái này sẽ tìm giúp anh !". Trần Tử Du cực kỳ bất mãn, mỗi lần anh hai cô ta cười là làm dân chúng điên đảo, cả cô cũng có lúc suýt bị mê hoặc.
" Con nhóc này, em muốn chết sao? ". Trần Tử Lăng nổi giận, từ từ thu liễm nụ cười, giương mắt nhìn cô. Một cô gái chung thủy với dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt một biểu cảm nhưng lại khiến tim hắn đập liên hồi. Đây là lần đầu y có một thứ cảm xúc khác biệt với một cô gái.
Trần Tử Du bĩu môi, không thèm để ý tới y nữa.
Đồ ăn được mang ra, mùi thơm kϊƈɦ thích khướu giác, không ngăn nổi cảm giác thèm thuồng. Trần Tử Du bắt đầu ăn một cách điên cuồng, Cố Tử từ tốn cắt miếng beefsteak rồi đưa lên miệng.
Trần Tử Lăng nói :" Di Mặc, hôm đó cảm ơn cô đã cứu Tiểu Du! ".
" Tiện tay thôi! " .Cố Tử không buồn ngẩng đầu, lẳng lặng trả lời.
" Vậy à? Tôi khá bất ngờ khi biết một cô gái như cô có thể hạ được cả đám nam nhân như thế! ". Khi nghe Tiểu Du kể lại tình hình lúc đó, y nhất thời không tin nổi. Nghĩ tới cảnh hơn mười tên đàn ông cao to nằm dưới chân một cô gái khiến y không khỏi nổi da gà.
" Vô dụng như thế không cần quá dùng sức!" . Cô rất tự tin, nếu là kiếp trước thì Cố Tử cô đây chính là một sát thủ đứng đầu bảng truy nã của chính phủ. Hai mươi mấy năm cô gặp không biết bao nhiêu là đối thủ lợi hại, dăm ba cái tên đầu đất này sao làm khó được cô.
" Cô rất tự tin! ". Y nhếch môi khen ngợi, đời này y gặp khá nhiều người tự tin thái quá, nhưng thái quá nhất có lẽ là cô, bất quá y thích dáng vẻ này của cô.
"Mặc tự tin rất đúng, em gái anh chắc chắn còn thua cô ấy vài bậc!" . Trần Tử Du nhai miếng thịt bò chóp chép chẳng có hình tượng gì.
Y nghiêm mặt nói :" Em nói mấy cái võ mèo cào của em sao? Chỉ như thế mà em suốt ngày đi gây sự, rồi lại tìm anh giải quyết hậu quả. Vì cái tính vô tư của em mà khiến em suýt đi gặp Diêm Vương, chút võ nghệ cỏn con đó cũng chẳng cứu được em. Nếu sau này còn như thế, anh sẽ bỏ mặc em !"
Trần Tử Du híp mắt cười :" Anh hai đại nhân à, em có anh tất nhiên phải dựa vào anh rồi. Có đúng không? ".
" Chỉ được cái miệng! ". Trần Tử Lăng buông ra một câu rồi không đoái hoài gì tới em gái nữa.
" Mặc này, hôm nào chúng ta đi đua moto đi!" .Trần Tử Du quay sang nhìn cô
" Tiểu Du tay em vẫn chưa lành hẳn đâu đấy!". Cô em gái hiếu động này của y luôn khiến y bận tâm. Ba mẹ luôn đi du lịch bỏ hai anh em y ở nhà, y thì bận việc ở công ty, còn cô thì ra ngoài quậy phá rồi cuối cùng y là người thu dọn tàn cuộc. Lần trước, cô suýt chết khiến y vô cùng lo lắng. Nhưng nói thế nào cô vẫn chứng nào tật nấy, hôm nay lại còn muốn đua xe với người ta.
Không phải khiến y tức chết sao?
Trần Tử Du biết y lo lắng cho cô nên vội giải thích:" Anh hai, em đâu nói là ngay bây giờ đâu. Khi nào em khỏi thì sẽ đi mà! Được không Mặc? ".
" Ừ! ". Cô nhàn nhạt đồng ý, tuy Trần Tử Du này rất phiền phức, vô tư, tùy ý nhưng cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô ta.
Cô muốn có một người bạn như vậy. Ở thế giới cũ, Cố Tử có rất nhiều mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Có một vài người thậm chí trở thành anh chị em tốt của cô. Trong số đó có Trịnh Tử Nhiên. Sau khi xuyên vào thế giới tiểu thuyết, quả nhiên cô cảm thấy có chút đơn độc. Ngẫm lại nếu như có Trần Tử Du bên cạnh cảm giác không tồi.
Tuy gặp nhau chưa bao lâu, Cố Tử vẫn đủ thời gian để nhìn thấu con người của cô ta. Trần Tử Du mang thân phận là em gái của một trong các nam chủ, cũng vì nữ chính mà nhận kết cục thê thảm. Nhưng cô ta vẫn là một người lương thiện, có bản lĩnh, không hề mang chút mưu mô, giả tạo nào, dẫu cho có tính cách lưu manh, ngang ngược hay hung hãn đi chăng nữa. Đối với cô, người như vậy rất đáng tin tưởng.
" Vậy tôi phải hảo hảo dưỡng thương để sắp tới thi đấu với cô!". Trần Tử Du cười hì hì, dáng vẻ ngả ngớn thiếu đòn này khiến cô thật muốn tẩn cho một trận.
Trần Tử Lăng :" Vậy Di Mặc, Tiểu Du phải phiền cô rồi! ". Y đột nhiên lại có phần tín nhiệm vào cô, có lẽ vì sự việc cứu Tiểu Du trước đó.
" Yên tâm! ". Cô vứt hai chữ rồi tiếp tục nhâm nhi món tráng miệng, thỉnh thoảng nhấc ly rượu uống một ngụm.
Ăn xong, cô được Trần Tử Lăng đưa về nhà. Y bước xuống mở cửa xe cho cô:" Cảm ơn cô đã đồng ý lời mời của tôi!". Trần Tử Lăng đút tay vào túi quần, nhìn cô nói.
Cố Tử dứt khoát: " Thật ra tôi không muốn đi, là Trần Tử Du ép tôi! " .
Trần Tử Lăng nhếch môi :" Cô rất thẳng thắn!".
" Vốn như vậy! ". Tính cách của cô từ nhỏ đã thẳng thắn, không thích vòng vo. Chính nó cũng nhiều lần làm mất lòng người khác, nhưng cô không quan tâm.
Trần Tử Lăng cười nói : " Vậy cô vào đi, tôi về trước! ".
" Chào! ". Nói rồi cô xoay người bước vào nhà.
Trần Tử Lăng vẫn đứng đấy nhìn bóng lưng của cô, cảm giác này là sao chứ? Ở gần cô y lại không tự chủ mà muốn gần hơn nữa, nếu không phải sự kiềm chế của y tốt thì chắc y đã ôm cô từ lâu rồi.
Trần Tử Du ngồi trong xe, đợi mãi không thấy anh hai vào liền hạ cửa kính xuống xem có chuyện gì. Đập vào mắt cô ta là hình ảnh tên anh trai đại nhân của cô đứng chôn chân ở đấy nhìn vào cửa nhà của Di Mặc. Trần Tử Du cười khinh bỉ, cuối cùng cũng đã đến ngày có người khiến anh hai tim sắt của cô ta lay động. Vậy mà trước đây còn mạnh miệng là :"Anh không thích phụ nữ! ". Khiến cô tưởng rằng anh là đồng tính luyến ái, liền tìm " chàng vợ" cho anh, kết quả là bị anh mắng một trận, còn cắt cả tiền lương.
Trần Tử Du rướn cổ hét :" Anh hai của tôi ơi, cô ấy vào trong rồi anh còn đứng ở đó làm gì nữa vậy? ".
Tiếng của Tử Du kéo y về hiện thực.
Y rốt cuộc bị làm sao vậy? Rung động ư? Không thể nào! Cô và y chỉ gặp nhau đúng hai lần, thế nào lại rung động được? Vô lý! Y lắc lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ đó, rồi bước vào xe rời đi.
END.