“Đầu đã qua cả rồi” Còn nhắc lại nữa, Mộc Mai sẽ không kìm nén được sự chua xót trong lòng.
Sau khi về đến nhà, Cố Văn biết được chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Mộc, anh rất tức giận: “Người nhà họ Mộc cũng dám đối xử với em như vậy, xem ra là bọn họ ngứa da rồi”
“Làm gì phải tức giận với bọn họ, huống hồ em cũng không bị sao mà”
Mộc Mai nói: “Em đang suy nghĩ nếu em tự ý rời đi như vậy, ông nội tỉnh lại không thấy em sẽ lo lắng không tìm được em thì sao.”
“Lúc trước anh hỏi bác sĩ rồi, họ nói khoảng thời gian này bệnh tình của ông nội em có chuyển biến tốt, tuy nhiên muốn tỉnh lại thì vẫn cần một thời gian nữa. Huống hồ tất cả quyền hành của nhà họ Mộc đều nằm trong tay ông nội em, chú thím em không dám làm gì ông ấy đâu” Cố Văn lại hiểu rõ chuyện này, sở dĩ Mộc Sĩ kính cẩn nghe lời Mộc Đoàn như: vậy đơn giản là vì trong tay ông ta không có thực quyền. Hiện tại Mộc Đoàn bị bệnh nặng, lại ngã từ cầu thanh xuống, mới có thể biến thành dáng vẻ này, phàm là tốt một chút thì có lẽ bây giờ công ty tuyệt đối không đến phiên Mộc Sĩ quản lý.
“Vậy là tốt rồi, như vậy em cũng yên tâm ra nước ngoài dưỡng thai” Lúc này Mộc Mai mới yên tâm.
Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó đi thu dọn đồ chuẩn bị đến sân bay, còn chuyện trong nước, cứ để bọn họ tự giải quyết rắc rối trước.
Khi hai người bay sang Tây Âu, người bên đó đã sớm đến sân bay đón người.
Mộc Mai nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của.John thì cười nói: “Diễn không tồi đấy”
“Chị dâu quá khen, cô không biết lúc trước đại ca của chúng tôi...
“Khụ khu... Dặn cậu chuẩn bị trước, cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Cố Văn giả vờ ho hai tiếng để ngăn.John nói tiếp. John xấu hổ cười cười: “Xin lỗi chị dâu, để tôi dẫn hai người đi đến chỗ ở nào”
Mộc Mai nhìn thoáng qua Cố Văn, trên mặt đầy ý cười:
“Lời.John vừa nói là có ý gì vậy?”
Cố Văn lôi kéo tay Mộc Mai, anh cười nói: “Không nói cho. em biết đâu”
Hai người nắm tay nhau, ở đâu không cân lo chuyện rắc rối của nhà họ Cố, có thể an tâm nghỉ ngơi.
Tây Âu gió êm sóng lặng, đảo mắt đã qua đi năm tháng, bụng Mộc Mai càng ngày càng to hơn.
Hôm nay Cố Văn nhận được tin tức, bên Hà Thành có người sa lưới.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Cố Văn, Mộc Mai hỏi: “Làm Sao vậy anh?”
“Bên Hà Thành có người sa lưới rồi”
Cố Văn cũng không định giấu cô.
“Cũng đến lúc chúng ta nên trở về rồi” Cố Văn ở Tây Âu nên không nhúng †ay vào chuyện này, tất cả mọi công việc đều giao cho Mạch Lam xử lý.
“Được” Cố Văn nói xong những việc này, cả hai bắt đầu hành trình trở về nước mình.
Sau khi về nước, các phương tiện †ruyên thông lớn vẫn đưa tin về đám cưới thế kỷ của Cố Nam và Mộc Diệp.
Không biết ai để lộ tiếng gió, Mộc Mai và Cố văn vừa mới về đến nhà, chưa ngồi ấm chỗ thì đã nhận được điện thoại của Bạch Vũ, hô hào như đòi mạng kêu bọn họ nhanh chóng về nhà cũ của nhà họ Cố một chuyến.
Mộc Mai nhìn Cố Văn: “Nhanh như vậy đã biết chúng ta trở về rồi, xem ra trong nhà có không ít người của Bạch Vũ” Bọn họ đã rời khỏi Hà Thành mấy tháng rồi, muốn gài thêm mấy người vào là một chuyện rất dễ dàng.