Mộc Mai nhìn Mộc Sĩ: “Chú vân nên khuyên thím trước thì hơn, nếu còn tiếp †ục gọi con vê muốn dạy dỗ con thì con không dám cam đoan Cố Văn có làm gì nhà họ Mộc không đâu”
Ngôn Bảo đứng một bên nhìn xung quanh đã không còn động tĩnh, anh ta nhắc nhở Mộc Mai: “Bà chủ, chúng ta cũng nên trở về rồi”
Mộc Mai gật đầu: “Ừ”
Mộc Mai đứng lên nhìn Mộc Sĩ: “Chú, hôn lễ của Mộc Diệp và Cố Nam đã bắt đầu chuẩn bị, cho nên đừng để Mộc Diệp. ra ngoài gây chuyện nữa, ngoan ngoãn chờ làm cô dâu mới đi.
Thời gian tiếp theo con và Cố Văn sẽ ra nước ngoài dưỡng thai, chuyện của ông nội thì nhờ chú để ý vậy, có chuyện gì thì mong chú thông báo cho con biết.
Nghe thấy Mộc Mai bỗng nhiên muốn ra nước ngoài, Mộc Sĩ giật mình: “Cái gì? Mày muốn ra nước ngoài? Bây giờ ông nội mày còn chưa tỉnh lại, mày cũng không tính toán quản mẹ mày nữa à?”
Mộc Mai không nói cho Mộc Sĩ biết chuyện của mẹ mình, cô không có nghĩa vụ phải giải thích với ông ta.
“Con tin tưởng chú sẽ thay con chăm sóc tốt cho bọn họ” Nói xong, Mộc Mai xoay người rời khỏi nơi này.
Mộc Sĩ cúi đầu nhìn Tô Ngọc Vân và Mộc Diệp thê thảm ngồi dưới sàn nhà: “Rốt cuộc hai người muốn thế nào?” “Cho dù con ranh kia gả cho Cố Văn thì thế nào? Tôi là thím, muốn dạy dỗ nó một chút cũng không được sao?” Vốn Tô
. Ngọc Vân còn chưa hết đau vì bị đá, bây giờ còn bị Mộc Sĩ quở trách, bà ta càng thêm tức giận.
“Tô Ngọc Vân, bà mau mau thu hồi tâm tư vớ vẩn này của bà lại, nếu không phải tôi có được quyền khống chế nhà họ Mộc thì đời này bà cũng đừng mong được hưởng thụ vinh hoa phú quý” Mộc Sĩ tức giận thật lâu.
“Nhìn xem bây giờ ba con đối xử với mẹ như thế nào?” Tô Ngọc Vân lau nước mắt: “Mộc Diệp à, con nhất định không. được chịu thua kém, sau này vinh hoa phú quý của mẹ đành phải dựa vào con vậy”
Nếu con gái thành công kết hôn với nhà họ Cố thì bà ta sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không để mẹ phải thất vọng đâu ạ: Nghe được Mộc Diệp nói như vậy, Tô Ngọc. Vân mới yên lòng.
Mà lúc này, Mộc Mai và Ngôn Bảo đang trên đường trở về nhà.
Mộc Mai thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ngôn Bảo, cô mỉm cười nói: “Anh muốn nói gì à?”
“Bà chủ, nhiều năm như vậy mà hai mẹ con họ vấn luôn chèn ép cô như vậy sao?” Nói ra thật là khó có thể tưởng tượng.
Mộc Mai nghe cậu ta nói như vậy thì chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình: “Ăn nhờ ở đậu nên chuyện gì cũng phải thật cẩn thận, hơi sơ suất thôi là bản thân sẽ phải chịu thiệt”
“Nhưng nói như thế nào thì cô cũng là cháu gái Mộc Đoàn mà” Ngôn Bảo nói.
“Cái chính của mọi chuyện chính là điều này, chú và thím của tôi hiểu lâm tôi ăn trộm đồ, ông nội của tôi lại ghét nhất là mấy trò trộm cắp này, bắt đầu từ lúc đó, thái độ của ông nội của tôi đối với tôi cũng xuống dốc không phanh, đương nhiên sẽ không để tâm đến tôi nữa” Khi nói ra những lời này, vẻ mặt của Mộc Mai khá hoảng hốt.
“Cô chịu khổ nhiều rồi” Ngôn Bảo không biết nên nói gì để an ủi cô.