Thương Hành cùng cô leo lên ngựa, ánh mắt cậu khẽ lướt nhìn về ngôi nhà lưu luyến, rồi lại nắm chặt lấy dây cương, dứt khoát mà quay mặt đi, "Tắc Thiên ngồi vững nha, đường đi của chúng ta không ngắn đâu." Cậu nói rồi khẽ giật mạnh dây cương cái, lúc này Tuyết Mã hí vang trời một tiếng lớn, rồi nó mới thể hiện ra bản lĩnh thực sự của mình, chân giẫm mạnh xuống đất đến rung chuyển cả đất đá xung quang, bất giác đạp mạnh giữa không trung chạy thẳng lên tận bầu trời trên cao mà chẳng cần có cánh hay bất kì một thứ gì khác hỗ trợ.
Chân đạp càng mạnh, tốc độ càng nhanh lướt đi càng xa, Thương Hành một tay nắm dây cương, một tay khẽ choàng tới ôm khẽ Tắc Thiên ngã vào người mình, "Con Tuyết Mã này của ta không phải ngựa chiến thông thường đâu, là Du Sương Phong Mã đấy nó là một chủng biến dị rất hiếm thấy trên hàng ngàn vạn con mới thấy được một con có thôi, đạp không phi thiên, có thể đi ngao du khắp tứ phương trời đất chẳng ai cản nỗi. Là thú cưỡi siêu cấp hiếm có, ngoài sư phụ ra thì cô là người thứ hai được cưỡi lên người nó đấy."
Cô nghe thấy lời cậu nói, gương mặt ửng chút đỏ hồng, rồi lại khẽ cúi mặt giả vờ như bản thân mình chẳng nghe thấy bất cứ chuyện gì, Thường Hành cứ đỡ cô như vậy, đi khắp hết tất cả dặm đường bờ cõi, lướt ánh mắt nhìn ngắm giang sơn rộng lớn đến vô bờ kia. Đôi mắt Thương Hành sáng ánh, nhìn về khắp núi non hùng vĩ, sông dài đất rộng, rồi lại nhìn về những người nông dân còn đang không ngừng chăm chỉ lao động bên dưới kia. Loáng cái, mây mù lao đến che phủ hết tầm mắt của cả hai người, rồi vượt lên hiện ra, Thương Hành nhìn thấy phương bắc từ đằng xa xa trắng xóa một màu tuyết trắng, hùng vĩ với những rặng núi dài bạt ngàn. Thương Hành vô cùng vui mừng, liền đánh cương ngựa lao thẳng xuống bên dưới.
Rất nhanh đã liền bồng cô nhảy xuống dưới đất, đại ca cậu ngồi đằng xa tại một mõm đá bên cạnh hồ, dáng hình phiêu dật như hư như thực, tay phải cầm quyển sách, tay trái một cần câu, bên cạnh còn có một nhánh cây lớn không biết bằng cỗ lực lượng nào được nâng lên để che nắng. Người này ngồi đằng xa nhìn thấy tiểu đệ mình chạy đến thì không thể hiện ra vẻ mặt vui mừng hay bất ngờ nào, bàn tay liền ném mạnh tới một lệnh bài đập thẳng vào mặt cậu, làm Thương Hành bất ngờ đến bật ngữa mà ném thẳng luôn nữ đế về phía đằng sau lưng mình. "Ta đã nghe chuyện này rồi, nếu như bây giờ đệ còn muốn thống nhất Ngũ Quốc, vậy phải đi rèn luyện thực lực một thời gian. Nhưng mà còn mang nữ nhân theo, đệ định chứng minh mình đủ bản lĩnh như thế nào đây?"
Thương Hành nằm dưới đất lồm cồm ngồi dậy, tay cầm lấy tấm lệnh bài còn đang dính trên mặt mình, "Đại ca, sao huynh biết được chuyện này?" Thương Hải nhìn sang cậu khẽ gật đầu cái, bàn tay giật mạnh dây câu kéo lên một con cá lớn, "Đệ là đệ đệ của ta, đừng nói đến chuyện gì, chỉ chút chuyện nhỏ này có thể giấu ta được sao. Hơn nữa nữ nhân mà đệ mang theo, cô ta chính là người bị lão tổ nhốt dưới Luân Sơn sao?"
Thương Hành nghe đại ca mình hỏi, nhìn lại dáng vẻ ung dung tự tại của đại ca mà đỏ mắt thích thú, lại bất ngờ ra mặt vì chuyện này đại ca cậu cũng đoán được, liền muốn đứng lên chạy đến đã bị Tắc Thiên đứng từ đằng sau lao lại đạp cho phát ngã lăn, "Ngươi bồng ta cũng không xong được nữa, hừ thống nhất Ngũ Quốc.." Lại thêm lần nữa Thương Hành phải lồm cồm đứng dậy nhìn cô, bàn tay cố xoa xoa đi mấy vết bụi bẩn trên người mình, rồi xoa hết vết bụi và chút tuyết bám trên mái tóc cô luôn một thể, "Nữ nhân gì mà bạo lực, ta cũng là bị đại ca ném cái lệnh bài này nên mới lỡ té ngã thôi, ném cô đi có hơi xa chút ấy mà. Với cả dù sao cũng là Nữ Đế, nhiêu đấy cũng không đứng lên được, thân thủ cô quá kém rồi đó a." Nói nhìn sang đại ca mình, bàn tay ôm quyền, "Phải đó đại ca đúng là cô ấy, đệ có thể mang theo cô ấy đi được không, dù sao cũng chỉ thêm một người chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Thương Hải nhìn qua Tắc Thiên, ánh mắt khẽ nheo lại cái rồi mở trừng ra, khiến cho bất giác Tắc Thiên cả người run lên chạy đến nấp đằng sau lưng áo của Thương Hành, người cô run đến mức cậu cũng cảm nhận được, liền được Thương Hành ôm đỡ an ủi, "Không sao đại ca ta là người tốt, nhất định không hại cô đâu. Huynh ấy chỉ đang xem xét thể chất của cô thôi."
Thương Hải nhìn thật kĩ rồi mới gật đầu, bàn tay chỉ qua, "Mang theo cô ta, đệ tính cũng đẹp quá nhỉ, nhưng mà cũng được dù sao cô gái này tố chất cũng không tồi. Trời sinh Sát Mệnh Sát Thể, chí tôn cường đại, so với Thiên Sát thần nữ loại thể chất này cũng không yếu hơn mấy phần, sau này nếu như có thể thành tựu, ắt sẽ trở thành một thân Nữ Đế trấn giữa một phương, chỉ là Sát vận của cô quá dày đặc, sẽ luôn mang đến họa diệt thân cho bất kì người thân nào của cô.
Nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, Thương Hành là Đế Vương Chân Mệnh trời sinh, chắc hẳn sẽ có đủ khí vận để phần nào áp đi sát vận của cô. Sau này nên đi cùng Thương Hành để cân bằng lại sát vận thì càng tốt." Nói rồi liền ném về phía cô một quyển công pháp, "Thứ này là Thiên Cấp công pháp, Hắc Thiên Càn Khôn, luyện đến đỉnh cao có thể đảo lộn thời không thiên địa đem cả thế giới nhấn chìm vào hắc ám, uy lực bá đạo không cần phải suy nghĩ, thứ này xem như quà tặng gặp mặt Thê Muội.
Hai đứa nếu như vào tông môn rồi, sau này cố gắng mà tu luyện nếu như có chuyện khó khăn cứ nói tên của ta ra, không cần phải nể mặt kẻ nào cả, đại ca làm núi dựa cho hai ngươi. Còn một chuyện khác, Tắc Thiên cô nương, sau này cô có bằng lòng làm thê tử của đệ đệ ta hay không?"
Chỉ là lời nói này đã khiến cho cô phải phát ngại đến đỏ hết mặt mũi mình, còn cậu nhìn sang đại ca mình bật cười rồi giả bộ mà liền lên tiếng trách móc, "Đại nghiệp chưa thành, đệ sao lại dám tính đến chuyện nữ nhi chứ, đại ca đừng đùa nữa, chúng ta nên nhanh đi thôi thì hơn đó." Thương Hải nhìn sang cậu, ánh mắt dừng lại rồi lại quay đi chán nán, "Ngươi thì biết cái gì chứ, phụ thân có hơn bốn trăm năm mươi thê tử cũng chỉ sủng ái duy nhất mẫu thân ba huynh đệ chúng ta. Ta nhắc nhở trước để Thê Muội tự hiểu mà tranh thủ chiếm tiện nghi của ngươi, chứ với tính cách của ngươi, nếu không có người quản chỉ sợ không bao lâu lại gieo thương nhớ đến cho bao người nữa thì phiền phức."
Thương Hành nhìn sang đại ca mình thở hơi dài, ánh mắt lướt về mảng đất nước mình đằng sau, "Làm gì có chuyện đó chứ, đệ nhìn kiểu nào cũng không giống như dạng phong lưu phóng đãng đa tình mà, thôi chúng ta đi đi, nói một hồi nữa là bị bọn họ bỏ lại đấy." Đại ca cũng gật đầu, bàn tay điểm điểm mấy cái lên thân con cá, rồi liền ném lại nó xuống hồ, rồi mới phất bàn tay mình, hiện hóa ra trước mắt mình một cái thảm lớn, để cho cả hai người cùng Tuyết Mã leo lên. Rất nhanh cất cánh rồi bay đi, Thương Hành đứng gần sau cùng, ánh mắt đảo quanh ngắm nhìn từng đường biên giới, tâm trí suy nghĩ về một ngày cậu hoàn toàn thống nhất được Đại Chu Thần Triều. Nhưng liền bị bàn tay cô kéo kéo lấy áo mình, "Ngươi nói xem, sau khi ngươi lên làm hoàng đế rồi, sẽ kết nạp rất nhiều phi tần cung nữ giống như phụ thân ngươi đúng không, vì trong Ngũ Quốc, mỹ nhân nhiều vô số kể luôn mà?"
Thương Hành nhìn sang cô khẽ lắc đầu mình xác nhận cho câu hỏi này, "Ta không có hứng thú với nữ nhân, nếu như có vợ nhiều nhất chỉ cưới một người mà thôi. Ta đâu có nhiều tình cảm đâu mà san sẻ đi cho nhiều người như vậy chứ, cô nói có phải không?" Thương Hành vừa nói vừa cười thành tiếng, lời này càng khiến cho cô một yên tâm hơn nữa, vì cô biết rõ cách để có thể nắm được trái tim của Thương Hành, giữ được đôi chân lang bạc của cậu lại một chỗ, mãi mãi để trái tim đôi mắt lại nơi cô.
Thương Hải cưỡi trên thảm ngồi đằng trước, ánh mắt cơ hồ cô tịnh tĩnh tại, bàn tay khẽ lắt lư quyển sách cùng một cây bút nhỏ ánh lên sắt vàng kim rất đẹp, bên cạnh còn có sự một hình dáng linh hồn của một nữ nhân đang bay là là, bàn tay cầm theo sáo trúc khẽ thổi những khúc nhạc du dương đến mê người, chỉ là người Thương Hải hình như hoàn toàn không có ai nữa nhận ra sự tồn tại của người kia.
Chỉ đi một chút đã nhìn thấy đằng trước rất nhiều người còn đang tụ hợp tại một cái đảo lớn, bàn tán qua lại với nhau không biết bao nhiêu lời, "Tại sao lại lâu như vậy chứ, không phải đã tới giờ khởi hành hơn nữa tuần hương rồi hay sao?" Một người nghe thấy liền gật đầu đáp lại, "Nghe nói lần này còn có một vị cực đại thiên tài đến nữa, chắc bọn họ đang chờ người đó chăng?" Còn đang sôi nỗi bàn tán thì lúc này từ phía bên trên đã nhìn thấy một cái thảm bay tới, mọi người đứng bên dưới đất nhìn thấy tấm thảm này không biết là của ai, nhưng có thể tự tiện bay lượn ở nơi này, chắc hẳn là loại nhân vật không tầm thường.
Nhưng mà người phụ trách nhiệm vụ chiêu sinh của Tuyệt Thế tông đều lập tức phải đứng tất cả dậy, mấy người họ đều cung kính ôm quyền cuối người, "Bái Kiến lão tổ, bái kiến Đại sư huynh." Từ bên trên, thảm hạ xuống, hình ảnh sương khói hư ảnh lúc này liền lờ mờ bình thường trở lại, bước ra một cô nương dáng người mảnh khảnh cao ráo, xinh đẹp tuyệt hảo, môi mắt nhắm không mở, chầm chầm nhìn về mọi người, "Được rồi, những người được chọn đến đây chắc hẳn cũng đều là thiên tài đẳng cấp của cả Tứ đại lục, đương nhiên chúng ta không chỉ tuyển chọn sơ sài như vậy mà đã sắp xếp cho mọi người một nơi tốt. Chỗ tốt chỉ có tự dùng năng lực mà dành lấy. Nội quy rất đơn giản, tiếp theo mọi người đều sẽ được dịch chuyển đến chân Thần Môn, ai vượt qua được Thần Môn đầu tiên thì là người chiến thắng, trực tiếp được tiến vào đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão bên trong. Những người khác tùy theo biểu hiện mà phân bố, mười người cuối cũng sẽ bắt đầu từ đệ tử tạp dịch."
Thương Hành nhìn sang đệ đệ mình còn đang ngồi đằng sau, lúc này mới đứng lên, bàn tay cầm lấy áo ném luôn cậu cùng Tắc Thiên xuống bên dưới, "Tiếp theo phải dựa vào bản lĩnh của hai người các ngươi rồi, thể hiện cho tốt, đây xem như là cơ hội tốt để thị phạm thực lực. Đừng làm lãng phí cơ hội hiếm có này." Thương Hành nói rồi giờ ngồi lại xuống thảm, ánh mắt nhìn về mấy người đệ tử bên dưới nhận định một chút.
Mọi Người đều không biết rõ hai người này là ai, nhưng có thể chính là cái người tuyệt đại thiên tài gì đó chăng. Chăm chú quan sát qua một chút nhưng hoàn toàn không thể nhận ra nổi Thương Hành là cái loại nhân vật thiên tài nào, dù sao cả khí tức tản mát hay phong thái cũng đều không giống, chỉ là có Tắc Thiên thì đặt biệt hơn, mọi người có thể cảm nhận được, cô là một người rất nguy hiểm. Từ đằng xa có một người len qua những người khác mà đi đến, ánh mắt nhìn về phía cậu rồi mỉm cười, "Vị tiểu huynh đệ này, cậu may mắn thật đấy, được cả đại sư huynh của Tuyệt Thế tông đích thân đưa đến, vậy cậu có phải là cái người thiên tài mà họ đã nhắc đến hay không vậy?"
Thương Hành nhìn sang cậu bạn này, cả người cậu ta có chút tròn tròn, nhưng gương mặt thể hiện rõ ràng sự phúc hậu, nụ cười vui vẻ của một người thoải mái tự tin và thực sự mong muốn được kết giao với nhiều người, Thương Hành đập đập tay cậu ta, "Không phải đâu người huynh đệ, ta tên là Thương Hành, vô tình được đại sư huynh đưa đến đây tham quan mà thôi, còn cô nương bên cạnh là.." Còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một cô nương khác chạy đến, bàn tay nhéo mạnh lấy tai của thiếu niên kia mà nhấc hổng cả người cậu lên, "Tiêu An, huynh định bỏ ta lại rồi chạy đi chơi một mình nữa hả?" Tiểu An bị cô nương này nhấc luôn cả người thì sợ đến vã mồ hôi.
Bàn tay cố đỡ lấy lỗ tai mình, "Nàng nhẹ.. nhẹ tay một chút, ta không có trốn đi chơi, chỉ là gặp được một người bạn rất thú vị mà thôi. Mà huynh đệ ta là Tiêu An, sau khi vào tông môn rồi, khi khác chúng ta lại nói tiếp.. Á đau đau, nàng nhẹ.. nhẹ tay chút." Tiêu An vừa nói vừa bị cô nương kia kéo đi mất khỏi tầm mắt của cậu, Thương Hành nhìn theo người này, rồi nhìn về phía Tắc Thiên chỉ chỉ bàn tay mình về cậu ta, "Vị huynh đệ này cũng có khiếu hài hước quá ấy chứ. Cô thấy không, mà thôi đừng để ý nhiều đến, chuẩn bị tinh thần thật tốt cho phần thi này đi đã."