Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương

Chương 10



Thương Hành nhìn về phía Tiêu Ánh bị lôi đi, thầm mà muốn bật cười vì sao mà mấy người họ lại có thể hồn nhiên tới cái mức độ như vậy chứ, "Bàn tay đưa đến xoa xoa mắt lắc đầu," Có vẻ như cuộc sống của họ đều là nhung lụa thế nên tính cách cũng trẻ con hơn nhiều so với những người cùng tuổi mà ta từng gặp ở quê nhà. Những người khác ở Đại Chu Thần triều mấy năm qua nếu như tầm tuổi này, chắc hẳn đều đã đủ lớn để cầm vũ khí ra chiến trường rồi đấy. "

Tắc Thiên nghe thế nhìn sang, cù chỏ thụi vào người của Thương Hành một cái," Ngươi nông cạn quá rồi đó, nhìn cậu ta như vậy thôi, nhưng chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, hơn nữa cũng là người của Tiêu Tộc. Mà Tiêu Tộc danh tiếng cũng không hề tầm thường đâu a, là một nhân vật nên kết giao đấy. "Đế Thiên nhìn sang cô, ánh mắt ánh lên chút khó hiểu, nhưng rồi lại gật đầu ưng thuận lời này của cô," Được rồi, ta biết mình nên làm điều gì mà cô không cần lo lắng như vậy đâu, bây giờ có chuyện còn quan trọng hơn nữa, chúng ta cứ thế mà được đậu rồi gia nhập vào tông môn luôn sao, có phải hơi quá nhanh rồi không? "

Tắc Thiên nhìn sang cậu, bất chợt được Thương Hành kéo áp sát vào người cậu, để tránh một người đằng sau trên người mang theo rất nhiều hàng hóa đi ngang qua, thiếu niên này trên người mang theo đủ thứ đồ, nhìn qua đúng là giống như cậu ta sắp mở luôn một cái sạp hàng hóa buôn bán ấy chứ, nào chảo nào nồi, toàn là những dụng cụ làm bếp, Thương Hành nhìn sang cậu ta, ôm lấy người của Tắc Thiên kéo vào," Xem ra hôm nay cũng có vài nhân vật rất thú vị đến góp vui ấy chứ? "

Cậu nói rồi, thả người của Tắc Thiên ra, để cô đứng lại đường hoàng," Ta cảm nhận được mọi chuyện sắp bắt đầu thú vị rồi đấy, Tắc Thiên cô cũng chuẩn bị cho tốt tinh thần đi nha. "

Lúc lời của Thương Hành vừa dứt, thì từ trên bầu trời cùng dưới đất, phát lên một luồng ánh sáng đặc biệt chói mắt đến không tài nào nhìn ra được gì. Khẽ chớp lên rồi dịch chuyển lập tức tất cả môn sinh đến chân của Thần môn sơn. Mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì đã xuất hiện trước mắt mình vô số những bậc thang dài đằng đẵng kéo dài như đến tận đỉnh trời, cậu khẽ gật đầu mình cái," Xem ra thử thách đầu vào của Tuyệt Thế Tông chính là leo lên cái ngọn tháp cao vút trời này rồi. Đúng là kĩ vĩ đến khủng bố, không biết trên đỉnh Thần Môn sơn này còn vượt qua cả mây luôn hay không? "Vừa nói cái đã nhìn thấy mọi người đã bắt đầu chạy hết cả rồi, tốc độ ai cũng rất nhanh. Bất chợt cái cũng chỉ còn lại mỗi cậu cùng Tắc Thiên và một số những người khác đứng quan sát sự vĩ đại của nơi này, Thương Hành nhìn sang Tắc Thiên khẽ mỉm cười," Nữ đế có muốn đua cùng ta một chút không? "

Tắc Thiên nhìn sang cậu rồi khẽ nhìn lên mấy bậc cầu thang trên kia, quả thực nếu như bắt cô leo lên thì cô chịu thua luôn chứ làm sao mà leo cho nổi chứ." Nhìn sơ qua cũng mấy mươi vạn bậc là ít, Thần Môn sơn này chắc hẳn đã vượt qua cả trời luôn rồi. Ngươi định bắt ta leo từng ấy bậc thật sao? "Thương Hành khẽ nhìn cô rồi gật đầu mình," Ta từng nghe đại ca nói, bên trên tầng mây ấy mới chân chính là nơi thực sự của Tứ Đại môn phái đỉnh cấp nhất, thậm chí trên ấy còn tồn tại cả một cái thế giới vô cùng phồn hoa luôn cơ, được rồi không nói nữa, đi thôi. "



Thương Hành nói rồi dồn hết lực xuống bàn chân, khẽ giẫm xuống một cái muốn rung chuyển nơi này lập tức dùng toàn lực đẩy mà bay lên trên, tốc độ nhanh đến mức khủng khiếp, phúc chốc đã vượt qua hầu hết tất cả mọi người còn đang cố sức mà chạy kia, từ vị trí đứng chót bản, chẳng cần mất là mấy thời gian, Thương Hành đã leo lên vị trí dẫn đầu trước ánh mắt bất ngờ của tất cả các vị tiền bối trong tông môn, ánh mắt người nào cũng đều nhìn cậu vô cùng hài lòng.

" Không hổ danh là con trai của Chu Chương hoàng đế Đại Chu Thần Triều, thực lực không tầm thường, hơn nữa trên người có Long Khí quốc gia hộ thể quấn quanh tạo thành long giáp cường hóa thêm sức mạnh nhục thân, có thể nhảy cao được đến mức độ này cũng xem như gần đạt tới giới hạn thân thể rồi, dù sao cũng chỉ là tu vi trúc cơ kì đỉnh phong, sau khi thức tỉnh võ hồn, tu dưỡng không bao lâu chắc hẳn sẽ có thể chạm tới cảnh giới kim đan. "

Người khác nghe thấy thì gật đầu mình công nhận," Hổ phụ sinh hổ tử, năm đó Chu Chương gia nhập vào tông môn, cũng xem như một nhất đẳng thiên tài đẳng cấp, chỉ là khi rời đi khỏi tông môn, cũng liền mang theo cả ba thánh nữ của tông môn. Lần đó cả tông môn đúng là được hắn làm cho một phen náo loạn a. "Thương Hải nghe mọi người kể về sự tích của phụ thân mình mà phì cười sặc sụa," Đúng là bất ngờ đó, không ngờ mấy người mẫu thân của ta đều lại là Thánh Nữ, hơn nữa còn bị phụ thân bắt đi nữa, đúng là bất ngờ a. "

Lão tổ ngồi bên cạnh Thương Hải nhìn sang cậu rồi bật cười thành tiếng với câu nói này, chỉ là khi bà bật cười lại khiến cho người khác cảm thấy có gì đó không ổn chút nào," Sao lại bất ngờ, Mẫu Thân ngươi chính là đồ đệ chân truyền của ta, không ngờ bây giờ con của đồ đệ ta lại là đồ đệ của ta, thế giới này cũng thật tròn, khiến cho nhiều chuyện tưởng chừng chẳng liên quan gì lại đến gần nhau hơn. "

Bà nói xong lời này, lại lấy sáo trúc trong áo mình tiếp tục tập thổi, chỉ là tiếng sáo của bà không ai khác có thể nghe thấy ngoài Thương Hải, cậu vừa ngồi ánh mắt lại trầm ngâm quan sát xuống chỗ Thương Hành đang bay lên, miệng nói vài lời đã trấn áp hết thanh giọng của mấy vị trưởng lão khác," Chỉ leo được vài bậc thang đầu mà thôi, có cái gì mà tài giỏi chứ, cứ chờ xem đã, chuyện hay vẫn còn đang ở phía sau cơ. "Thương Hải vừa nói dứt lời mình, bên dưới mặt đất, vài người cùng đã khẽ động thân thể, vài người đang leo từ từ trên bậc thang cũng phải thể hiện ra bản lĩnh thực sự của mình. Mỗi người bộc phá thể hiện ra thực lực, tốc độ nhanh đến chóng mặt không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc liền có thể đuổi kịp Thương Hành, mà Tắc Thiên cũng chẳng chịu thiệt thòi, vì cũng từng học qua nhiều loại công pháp đặc biệt, thế nên thân thủ của cô, đương nhiên sẽ không hề tầm thường một chút nào.

Chẳng mấy chốc top mười đã chỉ còn lại các cao thủ đến từ vô số gia tộc lớn không ngừng tranh giành nhau, Thương Hành đương nhiên sẽ không dễ dàng để mấy lượt như vậy, cơ thể thôi động long giáp, tỏa đến ánh sáng vàng kim phực sáng giữa bầu trời, phút chốc giống như một tia chớp, biến mất không còn nhìn thấy dấu vết, bàn tay còn mang theo luôn cả Tắc Thiên," Bám chắc vào nha, càng lên cao thì áp lực càng lớn đấy, nếu như ở độ cao này mà chỉ cần lỡ trượt tay ra một cái, sẽ bị ép thành thịt vụn đấy. "Tắc Thiên đương nhiên nghe rồi sợ xanh cả mặt, dùng linh khí bao bọc lại bàn tay cô cùng cậu, lúc này tạo thành từ hai bàn chân phóng ra linh khí không ngừng đẩy lên như một chiếc tên lửa, cộng với lực bộc phát từ bàn chân của Thương Hành thì gần như không ai đuổi theo kịp.

Còn chưa hết bất ngờ thì lại đến một bất ngờ khác, cái cậu thiếu niên lúc nãy còn bị mọi người chê cười vì mang theo không biết bao nhiêu công cụ nấu nướng, lúc này không biết đã dùng loại phương pháp hay công pháp nào, bàn chân chạy nhanh đến gần như hoa mắt mọi người, lại nhìn ra từ dưới bàn chân hiện lên hình ảnh một con rồng vàng khồng lồ, đôi bàn chân như đang cưỡi trên rồng, lướt qua từng bậc thang một, Thương Hải vỗ vỗ sư phụ mình mấy cái để bà quan sát mọi chuyện," Sư phụ, người tuy không hứng thú với chiêu sinh, thì cũng nên quan sát mọi người thi đấu đi chứ, cũng rất là thú vị đó? "Sư phụ nghe thấy thì nhìn sang rồi gật đầu mình," Ta thấy rồi, Du Long Bộ, loại pháp môn khó thế này không ngờ một thiếu niên cũng có thể luyện đến Đại Thành. Thật sự là một tiểu tử có tài đấy, còn những người khác thì sao? "Thương Hải nghe thấy bàn tay chỉ sang một cô nương cũng đang hình như cưỡi trên một cơn Phong Vân xoắn ốc lớn, tốc độ lao đến cũng không thua kém gì Du Long Bộ của người kia.

" Cô bé đó, công pháp này rất lạ, chắc hẳn là công pháp bí truyền trong các gia tộc, thân pháp của cô bé này rất tốt, mượn lực gió từ những người chạy trước làm trợ lực để lao lên, là một tiểu cô nương thông minh. Rồi còn có tiểu cô nương mắt đỏ kia nữa, chạy hoàn toàn bằng thực lực của cơ thể, đã vậy mà còn lôi theo cả một người, còn có thể duy trì tốc độ đáng sợ như vậy liên tục, chỉ cần nhìn nhiêu đây cũng đoán được cô nương này thuộc gia tộc nào.. "Thương Hải vừa quan sát vừa chỉ cho sư phụ mình xem hết lần lượt mười đối thủ còn đang chạy đầu kia, sư phụ xem ra cũng có chút hứng thú khi mà nghe cậu phân tích từng chi tiết một như thế, nên ngồi sát gần ghé tai sang nghe.



Thương Hành vừa kéo theo Tắc Thiên, có vẻ như cơ thể cậu bây giờ đã đuối sức lắm rồi, miễn cưỡng cố thêm nữa chưa chắc đã có thể mang lại kết quả tốt. Liền ngưng trọng người mình lại từ từ giảm tốc hạ lại xuống mặt cầu thang, thở hì hục cả người chảy xuống đầy mồ hôi, mấy người đằng sau tình hình cũng không khá khẩm hơn là mấy, vì phải duy trì cường độ tiêu hao linh lực cùng thể lực liên tục, thế nên rất nhanh đều đã không giữ nổi sức nữa mà ngồi xuống nghỉ ngơi. Chỉ là mấy người bọn họ, cách nhóm top dưới một khoảng xa đến khủng khiếp, thế nên mới hoàn toàn không hề sợ đối phương sẽ nhân cơ hội mà lao lên.

Thương Hành nhìn sang hết mọi người đang ở đằng sau, còn phải nể phục bọn họ mấy phần," Mấy người này cũng bá đạo thấy đấy, có thể duy trì tốc độ liên tục như vậy để đuổi theo mình, nếu như không phải bình thường luyện tập thể lực rất chăm chỉ, sợ là đến top mười mình cũng không có bản lĩnh leo vào được. Quả nhiên dù mang cái danh thiên tài thiên bảng, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn quá mức rộng lớn đối với mình. "Thương Hành bình tĩnh nhìn sang Tắc Thiên thì ngay lập tức, cô đã ôm lấy đầu cậu kéo hụp xuống.

Vừa lập tức mọi người cũng đều phải làm như thế, vài kẻ không kịp tránh né liền bị một cái gì đó rất lớn lao ngang hút văng biến mất rơi thẳng xuống bên dưới để leo lên lại từ đầu. Tắc Thiên kéo cậu ôm chặc vào người, bây giờ mới từ từ thả ra, chỉ là tình huống thế này cũng ngượng ngùng đối với cô quá đi mất. Thương Hành không để ý nhiều đến, ánh mắt lướt ngang quan sát thử, chỉ thấy hình như thứ đen đen đó là một con côn bằng khổng lồ." Hắc Đế Côn Bằng, tại sao thần thú tông môn lại ở đây? "Thương Hải vừa nhìn thấy nó, lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt chầm chậm quan sát kĩ lưỡng." Không phải, là Ám Tử Côn Bằng. Sư phụ chuyện này là sao, thử thách mới của môn sinh sao? "

Sư phụ cậu vẫn cứ ngồi đó bình tĩnh," Không phải thứ gì lạ, nó là một mẫu thí nghiệm của Ám Luân lão tổ, thực lực hóa thần, có nhiệm vụ công kích hất văng những người tham gia, không phải mọi năm con vẫn thường nói cuộc thi leo đến Thần môn rất nhàm chán sao, bây giờ có thứ này thì vui hơn nhiều rồi. "Thương Hải nhìn về sư phụ. Thấy bà cũng chẳng lo lắng nên thôi ngồi xuống," Là thật sao, không ngờ năm nay lại có thêm thử thách mới, nói như vậy thì những môn sinh đứng đầu càng thêm chất lượng rồi. Nhưng mà người chắc là thứ đó an toàn chứ, sao đệ tử thấy nó cứ dị dị thế nào ấy? "

Bà nhìn sang cậu, bàn tay đưa tới nắm lấy vạc áo kéo xuống," Đừng hỏi nhiều, con cứ quan sát đi, nếu có chuyện gì không ổn, những vị giám khảo khác ra tay ngăn chứ này lại là được, dù sao cũng chỉ là một Hóa Thần cỏn con, có thể gây nên sóng gió gì mà con phải lo lắng. "Thương Hải cũng nghe lời bà đặc biệt quan sát, nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được chuyện này không bình thường, nên luôn chuẩn bị sẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào để bảo vệ Thương Hành.

Mọi người nhìn theo con quái vật này nuốt nước bọt cái ực lo lắng, dù sao cũng là Thần Thú Côn Bằng, chắc chắn sẽ không dễ ăn đâu, người nào người nấy, cố hết sức mà chạy tìm đường sống, dù sao rơi từ độ cao này, không chết hay tàn phế cũng mất nữa cái mạng. Thương Hành vô cùng lo lắng, liền lập tức ôm lấy người của Tắc Thiên lên," Nơi này nguy hiểm quá, chay trước đã. "

Vừa nói cả cơ thể liền tỏa ra một làn khói khổng lồ bao quanh, chỉ trông phút chốc xuất hiện giữa chung quanh một bộ long giáp vàng kim ánh lên cơ thể, một chân đạp mạnh tới bậc cầu thang lấy đà, một chân khác liền vào thế chạy, cả cơ thể bốc lên hình ảnh một con rồng khổng lồ bao quanh. Chưa đến một cái chớp mắt của mọi người, một tiếng rầm liền vang lên, thân ảnh Thương Hành chạy lướt trên từng bậc thang nhanh đến khi người ta quan sát chỉ còn lại cái bóng vàng kim lướt qua, để lại từng vệt vàng ánh sét sáng lóa lên," Hoàng Kim Long Giáp trạng thái Cực Tốc sao. Không ngờ Thương Hành lại thức tỉnh được loại long giáp này, tuy sức mạnh không tính là vượt trội nhưng tốc độ thì nhanh hơn cả ánh chớp lóe lên nữa, nhưng trạng thái đốt năng lượng này, bản thân đệ có thể duy trì được bao lâu mới là vấn đề. "



Bên kia, từng người trưởng lão đều nhìn vô cùng vừa mắt với tốc độ khoa trương này của Thương Hành, bọn họ còn phải cố gắng hết sức, căng lên đôi mắt mình mới có thể mơ hồ nhìn được tốc độ lướt trên các bậc thang. Từng bước chân của Thương Hành là nhanh đến mức độ nào, còn chưa đến hai hơi thở nữa, đã leo được một khoảng rất xa, bỏ lại hoàn toàn những người khác đằng sau lưng mình, nhưng tốc độ khoa trương này, mọi người đằng sau cũng không kém. Ai cũng không muốn giấu con bài tủ nữa, bộc phát thực lực kĩ thuật của Võ hồn trợ giúp tăng tốc mà đuổi theo.

Con Côn Bằng Ám Thi đằng sau cũng tăng tốc độ lên, miệng gầm lên một tiếng khổng lồ, như muốn ăn tươi nuốt sống hết tất cả người trong top mười, hun hãn lao đến, ai nấy cũng vừa chạy vừa run, dù sao đây cũng là tốc độ tối đa của họ rồi, bị thứ đó đuổi kịp xem như xong đời. Nhưng dù cho có cố gắng đến như thế nào đi chăng nữa, thì bọn họ cũng không thể làm cách nào nhanh hơn nổi con côn bằng kia. Dù sao khoảng cách chênh lệch thực lực vẫn khá lớn, làm sao có thể vượt khỏi được chứ. Côn Bằng há miệng lớn, lúc này ngồi trên cao, Thương Hành đứng lên, đằng sau lưng mọc ra đôi cánh, chỉ chưa đến nữa tít tắc, đã xuất hiện ra đằng sau lưng tất cả những người họ, hai ngón tay đưa đến, đỡ lấy một đại đao từ bên trong miệng của con Ám Thi Côn Bằng chém ra, miệng lên tiếng hỏi," Lại là cô sao Thiên Sát, xem ra rất rảnh rỗi nên thường xuyên đi phá nhà của người ta nhỉ. "

Từ bên trong cơ thể Ám Thi Côn Bằng, lập tức bị hắc ám xé xác, rồi mới bước ra một cô nương bí ẩn, vẻ ngoài xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách người khác. Bàn tay cầm lấy một trái tim máu đỏ rực còn đang đạp, chảy xuống từng dòng Hắc Huyết," Ồ ra là Thương Hải sao, hóa ra là người quen, bảo sao lại có thể chặn một đao của ta dễ dàng như vậy, biết ta đang cầm thứ gì trên tay không? "

Thương Hải nhìn sang thứ cô đang cầm, khẽ nheo nheo ánh mắt mình," Linh Mệnh Thụ Tâm, cái đó không phải chính là tâm can của Sinh Thụ Thuận Thiên sao. Mặc dù Tâm Linh Sơn cùng Tuyệt Thế tông chúng ta không có nhiều can hệ, nhưng cũng xem như hàng xóm, cô đem thứ này tới đây, là muốn khơi lên chiến tranh sao? "

Mấy người đằng khác, lúc này nhìn thấy đằng trên không xuất hiện hai bóng người, khí tức lan man đến cường hãn khủng khiếp, khiến cho con người ta run sợ, nên người nào người nấy cũng chỉ biết cắm đầu chạy chứ không thể nghĩ được nên làm cái gì, ai cũng lao thẳng đến Thần Môn. Mà tất cả những người khác, dưới hiệu lệnh của lão tổ sư phụ Thương Hải cũng đều phải ngồi im quan sát chứ không được động thủ, nếu không sẽ vô cùng phiền phức.

Thương Hải xòe bàn tay mình ra," Trái Tim ấy lập tức được dịch chuyển sang tay cậu, "Thứ này ta cầm về, xem như xóa món nợ lần trước của cô. Thiên Sát cô nhanh về đi, đây là thử thách chiêu sinh của Tuyệt Thế tông, cô không nên động tay vào, còn chuyện khác thì để lần sau nếu như gặp mặt lại nói tiếp." Thương Hải vừa nói rồi, liền lập tức phất tay tiễn khách, Thiên Sát cũng chẳng buồn ở lại chỗ này, dù sao ở đây cũng đều là mấy con chuột yếu nhớt ngoài Thương Hải và lão bà bà kia, thì còn có ai chơi được với cô nữa. Bước bàn chân lên chiếc kiệu hắc ám, ánh mắt nhìn về tất cả, khẽ mĩm cười rồi biến mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv