Tông Lạc hạ quyết tâm, trong lòng tự hỏi làm sao để giải quyết chuyện này một cách thoả đáng và hợp lý.
Mọi khi đổi người trực ở trong cung, đều là Đoàn Quân Hạo hay Mục Nguyên Long, thế quái nào lần này lại là Ngu Bắc Châu.
Vốn dĩ chuyện chẳng có gì, chứng cớ cũng không có nốt, càng không có chuyện 'có tật giật mình'. Kết quả Ngu Bắc Châu đến, tất cả giả định trước đó đều phải thay đổi hoàn toàn.
Ngay thời điểm này, nếu muốn Tông Lạc ngoan ngoãn bước ra, chắc chắn là điều không thể.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, cấm vệ quân nhanh chóng mở khóa, đá văng cửa cung, kiểm tra từng gian một, sớm muộn gì cũng kiểm tra đến tẩm điện ở trong cùng.
Nhưng mà Diệp Lăng Hàn......
Tông Lạc tính sơ sơ thời gian, cảm thấy hắn trừ phi là cái kia năng lực không tốt lắm, nếu không trong thời gian ngắn như vậy không thể nào giải quyết xong được.
Tuy rằng Tông Lạc cũng hy vọng Diệp Lăng Hàn có thể nhanh hơn, nhưng đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, dĩ nhiên càng lâu càng tốt.
Ngay lúc Tông Lạc đang suy nghĩ lung tung thì tiếng bước chân bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại.
"Báo cáo Vương gia, chỉ còn căn tẩm điện cuối cùng này, những nơi khác đều đã lục soát."
Tông Lạc: "......"
Cấm vệ quân không phải ra chiến trường, làm mấy chuyện điều tra kiểu này thì nhanh lắm.
Ngay sau đó, một âm thanh lười biếng quen thuộc vang lên: "Lan Đình thủy tạ.
Lan Đình thủy tạ thông với lãnh cung, là biệt viện của Hoàng gia, lần trước mở Bách gia yến xong không có tổ chức thêm yến tiệc nào khác, để đó không dùng đến nay.
Vệ đội trưởng liền hiểu ý: "Đã hiểu!"
Nói xong, lại là một loạt tiếng bước chân vang lên.
Tông Lạc tập trung nghe kỹ, dường như là đi xa rồi.
Ngu Bắc Châu tự nhiên không thể vô duyên vô cớ để lại một điện không kiểm tra, huống hồ trước đó Tông Lạc đá cửa cũng không che đậy quá nhiều, một cước trực tiếp đá văng, từ bên ngoài nhìn kỹ ổ khóa còn có thể nhìn ra dấu vết mới bị đá gãy.
"Két —!"
Tiếng cửa mở dưới trời đêm yên tĩnh càng thêm chói tai.
Hồng y tướng quân khoác áo lông trắng thong thả bước vào, ánh trăng lạnh lùng từ sau lưng hắn dâng lên, bóng đen in trên mặt đất đầy bụi, kéo dài vô tận.
Nhìn thấy bóng dáng đứng trong góc khuất, bạch y trắng tinh không tì vết, Ngu Bắc Châu nhíu mày.
"Sư huynh, người phiền phức đã đi hết rồi, sư đệ làm việc có ổn không?"
Tông Lạc chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Chỗ hắn đang đứng, có thể nghe được vài tiếng thở dốc đứt đoạn, xen lẫn tiếng gọi Điện hạ, lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó mới ngắt quãng hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ một người nghe thấy cũng đủ xấu hổ lắm rồi, bây giờ còn có thêm Ngu Bắc Châu, thật là càng thêm quẫn bách.
Vì thế Tông Lạc kiên trì nói: "Cáo chúc tết gà, không gian thì trộm, ngươi có ý đồ gì?"
Vừa nói, hắn vừa di chuyển bước chân về phía cửa, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi rối rắm này.
Ngay khi Tông Lạc sắp đi tới cửa, sát vai Ngu Bắc Châu, y bỗng nhiên mở miệng.
Tông Lạc lập tức lắc mình, cả người căng thẳng, cảnh giác ngước mắt nhìn y.
Nhưng Ngu Bắc Châu lại không có ý động thủ.
Y không mặn không nhạt liếc nhìn căn phòng đóng chặt ở sâu trong lãnh cung, nở nụ cười tươi mang theo châm chọc khó tả: "Sư huynh đối đãi với thuộc hạ thật đúng là hết sức chân thành."
Y hạ giọng, ngữ khí có chút bất mãn mà chính y cũng không nhận ra: "Để người ta gọi tên, làm những việc dơ bẩn ô uế, lại không có chút phản ứng.
"Huynh tưởng ai cũng giống huynh sao?"
Tông Lạc ngẩn ngơ một lát, sau đó giân tím mặt.
Ngu Bắc Châu đầu óc dâm dục không ai bằng, còn bày đặt ở đây xỉa xói Diệp Lăng Hàn.
Cái tên này không có nghe thấy Diệp Lăng Hàn thấp giọng hỏi hắn bên ngoài xảy ra chuyện gì sao, y đúng là hay ghê, điếc rất có chọn lọc.
Phía sau cánh cửa, Diệp Lăng Hàn đang tựa lưng vào thành cửa, lồng ngực không khỏi phập phồng, trong lòng tràn ngập bi thương.
Hắn có thể nghe ra giọng nói bên ngoài là của ai.
Ngay khi Ngu Bắc Châu chỉ ra hắn cố ý, Diệp Lăng Hàn toàn thân cứng đờ, động tác trên tay cũng ngừng lại, cõi lòng chìm xuống tận đáy.
Ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt lý trí của Diệp Lăng Hàn, hắn lại cảm thấy mình như đang ở giữa hầm băng.
Đúng vậy, hắn cũng không phải lần đầu bị hạ Mãn Đình Xuân, mà lần này liều lượng còn thấp hơn lần trước, bởi vì có kinh nghiệm, cho nên Diệp Lăng Hàn mới có thể giữ được một chút tỉnh táo trong cơn hỗn loạn.
Ký ức sau khi bị dùng thuốc lần đầu tiên, là điều đau đớn và đen tối nhất trong cuộc đời hắn. Từ đó Diệp Lăng Hàn bắt đầu chán ghét bản thân, chán ghét thân thể dơ bẩn của mình.
Hắn phát hiện ra mình đã không còn có thể nảy sinh ham muốn sinh lý bình thường được nữa, chỉ cần nhìn đến thôi đã cảm thấy buồn nôn.
Nhưng ở trước mặt người kia...... Chỉ cần nghĩ đến vị Hoàng tử thanh cao tôn quý cách sau cánh cửa, hắn lại có thể ngồi đây tự sướng.
Ham muốn biến thái và vặn vẹo cuối cùng không thể kiềm chế được nữa. Rất khó nói Diệp Lăng Hàn có cố ý không kiềm chế tiếng động của mình, lặp đi lặp lại tiếng gọi Điện hạ hay không. Dưới tác dụng của thuốc, tất cả những điều không muốn người khác biết đều được phơi bày.
Ngu Bắc Châu không chút lưu tình, lời lẽ cay độc mỉa mai, nói trúng tim đen của hắn.
Diệp Lăng Hàn cảm thấy rất đau đớn, khi bí mật sâu kín nhất trong lòng bị người ta vạch trần, đặt ra ngoài ánh sáng.
Hắn bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi, lục phủ ngũ tạng như đông cứng lại thành băng.
Ngay sau đó, tiếng Tông Lạc biện hộ cho hắn vang lên.
Không to, nhưng rất vang dội.
Bất tri bất giác, khuôn mặt Diệp Lăng Hàn đã tràn đầy nước mắt.
Nhìn xem, người mà hắn tôn thờ như thần linh, vẫn luôn thanh cao và trong sáng.
Ngay cả khi đã tận mắt chứng kiến tình trạng chật vật thảm thương của hắn, cũng chưa bao giờ thay đổi cách nhìn.
Người như vậy, người như thế, Diệp Lăng Hàn làm sao có thể không cúi đầu.
Hắn căm ghét bản thân mình hèn mọn đáng khinh, nhưng lại lần nữa bị thuốc bị tác dụng của thuốc ngang tàng cuốn trôi tâm trí, chỉ có thể tiếp tục chìm sâu, trong nước mắt và sự im lặng.
" y da, sư huynh lại giận rồi sao?"
Ngu Bắc Châu thờ ơ né tránh chưởng phong, con ngươi đen nhánh ánh lên thần sắc khó lường: "Trước giờ sư huynh tức giận đều là vì ta, lần đầu tiên lại vì người khác. Ta thấy...... không vui đâu nha."
Vừa dứt lời, sát khí lạnh lẽo không biết do đâu bắt đầu cuồng nộ.
Nội lực cũng phóng ra cùng lúc, nhấc vạt áo bào đỏ thẫm phần phật bay lên, phát ra âm thanh gào rít.
Tông Lạc: "......"
Hắn vô số lần nhắc nhở bản thân không nên cố gắng lý giải mạch não của Ngu Bắc Châu.
Nhưng tên này thật sự có bệnh, hắn không tức giận vì y, y liền bắt đầu nổi điên, thật là mạch não kỳ lạ hết đường cứu chữa.
"Từ cổ đến cánh tay, đến ngón tay, đến lồng ngực chằng chịt vết sẹo. À, vết sẹo gần tim còn do chính ta để lại trên người sư huynh, rồi đến vùng bụng, dưới đùi..."
Ngu Bắc Châu cố ý kéo dài âm thanh, vô cùng chói tai ở trong lãnh cung tĩnh lặng.
"Mỗi một chỗ trên người sư huynh, ta đều đã sờ qua."
Đuôi mắt Ngu Bắc Châu nhiễm lên màu máu đỏ tươi tàn nhẫn: "Rõ ràng sư huynh cùng ta mới là số mệnh trái ngược nhau, do trời đất tạo ra để làm đối thủ. Tại sao sư huynh lại có thể vì một kẻ hèn mọn tầm thường mà nổi giận với ta?"
Tông Lạc nhíu mắt lại, kìm nén cơn giận của mình: "Ngu Bắc Châu, nếu như ngươi nói những lời này chỉ để chọc tức ta, vậy thì ngươi đã thành công rồi đó."
Hắn hạ thấp giọng, cuối cùng nhịn không được nữa: "Dù sao, Diệp Lăng Hàn cũng là thuộc hạ kiếp trước của ngươi, đã từng vì ngươi làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn mà không ai muốn đụng vào."
"Ta nghĩ mặc dù kiếp này ngươi trùng sinh, hắn chọn một minh chủ khác, nhưng đối với người đã từng chân thành đối tốt với ngươi, dù có muốn bỏ đá xuống giếng, ngươi cũng không đến nổi mặt đối mặt nhục mạ người ta chứ?"
Nghe vậy, Ngu Bắc Châu cười khẩy một tiếng.
Tông Lạc đã từng thấy qua rất nhiều nụ cười của Ngu Bắc Châu, phần lớn đều thờ ơ, giống như vạn vật đều không lọt vào mắt, lười biếng lại kiêu ngạo. Hoặc là nụ cười cực kỳ giả tạo, liếc mắt một cái là biết bên trong tràn đầy ý đồ ác ý. Nhưng rất hiếm khi thấy y cười khinh bỉ đến mức này, vẻ mặt mang theo sự khinh thường và ghê tởm.
Bóng tối đổ xuống ngũ quan sắc sảo của y, phản chiếu ra sắc thái gần như ma quỷ.
"Ta rất mong chờ đấy, sư huynh. Nếu như biết được sự thật về cái chết kiếp trước của mình, liệu huynh có còn bảo vệ kẻ phía sau mình nữa không?"
"Ngươi có ý gì?!"
Bạch y Hoàng tử nhất thời trầm mặt, đôi mắt sau dải lụa trắng như lóe lên ánh lửa.
Ngu Bắc Châu hời hợt nói: "Ý trên mặt chữ mà thôi."
Trong vô số ngày đêm, thù hận khó nguôi ngoai.
Đế vương thay đổi triều đại ở trong tẩm điện cô tịch không người, từ trên cao nhìn xuống thi thể kẻ thù trong quan tài băng.
Trước đó, hai mươi bốn vị Đại vu danh tiếng lừng lẫy của khắp đại hoang, ở Cực m địa cung thi triển Nhị Thập Tứ Tinh Tỏa Hồn đại trận, cuối cùng phải bỏ cuộc vì không bắt được hồn phách.
"Bệ hạ...... Chúng thần đã cố hết sức rồi."
Đế vương mặc long bào như máu vẻ mặt tươi cười, hời hợt nói không sao.
Y ôm thi thể lạnh lẽo rời đi. Trừ y ra, không ai sống sót bước ra khỏi địa cung nửa bước.
Khi Tông Lạc còn sống, Ngu Bắc Châu hận không thể tự tay giết hắn, thậm chí một tay dựng nên kế hoạch phức tạp kéo dài hàng chục năm, chỉ để khi hắn leo lên đỉnh cao, y sẽ đẩy hắn rơi xuống đám mây bên dưới.
Nhưng ai ngờ đâu, còn chưa đến mây, hắn đã rút kiếm tự sát.
Không chút do dự, không chút lưu luyến, gọn gàng dứt khoát.
Nói chết là chết, ngay cả một chút hồn phách cũng không để lại.
Ngu Bắc Châu thậm chí còn cảm thấy, Tông Lạc thực sự rất hận mình.
Sư huynh của y luôn biết nên dùng phương pháp gì để đối phó y, kích động tâm tình của y, ngay cả khi chết, cũng trực tiếp giết đi đoạn quá khứ này, không muốn chơi trò kẻ thù truyền kiếp nhàm chán ấu trĩ với y nữa, để cho chấp niệm trong lòng Ngu Bắc Châu cắm rễ nảy mầm, phát triển thành ma.
Tông Lạc dùng cái chết, tát Ngu Bắc Châu một cái thật mạnh.
Trong vô số giấc mơ, bạch y Hoàng tử kiêu ngạo đứng dưới cổng thành, giống như đã chán đối đầu, ngay cả khi chết cũng đẹp. Còn Ngu Bắc Châu thì đứng trong cung điện trong mơ, không thể bước ra một bước.
Hỉ nộ ái ố, sinh lão bệnh tử của hắn, từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến y.
Ha, thật vô tình, cũng thật ngạo mạn.
Những hận thù không ai để tâm, được nuôi dưỡng lên men theo năm tháng, khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này, cuối cùng đã hoàn toàn hoá thành một con rắn phủ đầy vảy.
Trong lòng Ngu Bắc Châu nổi lên cảm giác biến thái vặn vẹo như trả thù.
Hãy đến đây, cùng chịu đau khổ như ta, nếm thử rượu đắng do hận thù ủ kỹ.
"Đáng tiếc...... Kiếp trước sư huynh đi quá sớm, cho nên huynh không biết...... Từ đầu đến cuối, mình đều hận sai người."
Sau khi y nói xong câu này, Tông Lạc trầm mặc hồi lâu.
Ánh mắt như rắn độc dính chặt vào khuôn mặt của bạch y Hoàng tử, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện thay đổi nào.
Là hận, là khó chịu, hay là phẫn nộ?
Không sao, những cảm xúc này đều thuộc về y.
Ngay khi Ngu Bắc Châu ý cười càng triền miên, càng hăng hái, vừa định tiết lộ một ít manh mối không đáng kể, người đối diện đột nhiên há miệng.
"Phụt —"
Máu đỏ tươi thấm ướt vạt áo trắng tinh, uốn lượn nở ra một đóa hoa.
Trong giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hắn bất chợt nhìn thấy biểu cảm của Ngu Bắc Châu.
Khoảnh khắc này có kinh ngạc, cũng có sững sờ, chỉ không có thứ mà y vẫn luôn không ngừng nhấn mạnh.
Sao có thể chứ. Hắn mơ hồ nghĩ.
Chắc là hắn nhìn lầm.