Toàn bộ đại sảnh im lặng như tờ, ngoại trừ hoàng tử và Tam Công ngồi ở phía trước, những người còn lại đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Nghe nội thị báo cáo, Bùi Khiêm Tuyết không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi hắn ngồi ở đây, luân phiên có người đến mời rượu hắn, khiến hắn không thoát thân được.
Xưa nay ai cũng đều biết Thừa tướng Đại Uyên là người có hình tượng công chính nghiêm minh, cho dù cố gắng bắt chuyện, cũng chỉ nhận được câu trả lời lãnh đạm đúng mực.
Hôm nay chính là một cơ hội tốt nhất, sinh thần Thánh Thượng, chỉ cần nâng ly kính rượu, phần lớn đều sẽ nể mặt mà không từ chối. Ngay cả Bùi Khiêm Tuyết cũng không thể ngoại lệ.
Cho nên vừa đến khâu mời rượu, các đại thần đều đi lên chúc rượu Uyên Đế trước, sau đó lại thay phiên nhau tìm Tam Công uống rượu. Tiết Ngự Sử và Thái Uý đều đã lớn tuổi, nên ai cũng chừng mực, không bắt uống thật. Chỉ có Bùi Khiêm Tuyết, trước mặt hắn xếp một hàng dài. Ai cũng muốn có chút quan hệ với vị đại nhân tay nắm thực quyền này. Hắn là người được Uyên Đế coi trọng, một tâm phúc thật sự, dù không thể kéo lên chút quan hệ cũng để lại ấn tượng tốt.
Bị những người này vây quanh, Bùi Khiêm Tuyết chỉ có thời gian để ý một chút đến sự tương tác giữa Tông Lạc và Tông Thừa Tứ.
Lúc Tông Lạc đi ra ngoài nói muốn hóng gió, hắn vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, huống chi sau khi Tông Lạc trở về, vẻ mặt ngưng trọng kéo Tông Thụy Thần đi.
Đến khi Bùi Khiêm Tuyết cuối cùng cũng thoát khỏi đám người tìm đến kính rượu, luôn miệng giới thiệu đích nữ nhà mình kia, hai người đã sớm không còn bóng dáng.
Hẳn là có chuyện khẩn cấp gì đó.
Rõ ràng trước kia gặp phải chuyện như vậy, Cẩn Du sẽ nói cho hắn biết.
Bùi Khiêm Tuyết trong lòng cảm thấy mất mát, rồi lại lập tức tự an ủi mình, Cẩn Du còn chưa khôi phục trí nhớ, sau đó vội vàng chắp tay nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn nói."
Uyên Đế thản nhiên nói: "Nói."
"Vừa rồi thần vẫn luôn ở bên cạnh Tam điện hạ và Bát điện hạ. Sau đó dường như Bát điện hạ không khỏe, cho nên Tam điện hạ liền dẫn Bát điện hạ đi hậu điện tìm Ngự y."
Mọi người cũng không ngốc, tại đây vừa nổ ra sự việc Tông Hoằng Cửu bị bỏ thuốc, người bị nghi ngờ nhiều nhất, tất nhiên là người không còn ở trong điện.
Bùi thừa tướng dù sao cũng là nhân vật trung kiên của Tam hoàng tử đảng, còn là bạn thân của Tông Lạc, nên việc thay mặt bạn mình lên tiếng là điều khó tránh khỏi.
Đúng lúc này, Lâm ngự y cũng mở miệng: "Đúng là có chuyện như vậy. Vừa rồi lão thần ở hậu điện hỏi chẩn, Tam điện hạ đưa Bát điện hạ đến, nói bụng Bát điện hạ khó chịu. Lão thần bắt mạch, thì ra là Bát điện hạ ăn quá nhanh, dẫn đến trướng bụng."
Đã có hai người làm chứng, tạm thời có thể coi như loại bỏ sự nghi ngờ này.
Tuy nhiên, ngoại trừ Tam hoàng tử và Bát hoàng tử, người biến mất còn có con tin Vệ quốc.
Lần này, Bùi Khiêm Tuyết không nói gì nữa.
Hắn vốn không thích loại người kiêu ngạo như Diệp Lăng Hàn, tự tiện khắp nơi, dám làm mọi việc.
Loại người này một khi mất đi sợi dây thừng, sẽ không còn gì níu lại, không từ thủ đoạn.
Tuy rằng không rõ vì sao Cẩn Du hình như đã thu Diệp Lăng Hàn làm gia thần. Ngại nhiều người, Bùi Khiêm Tuyết cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể im lặng.
Nhưng bảo hắn nói giúp Diệp Lăng Hàn, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Trừ hắn ra, những người khác ở đây không ai có thể bảo đảm cho con tin địch quốc.
Uyên Đế cau mày, hiển nhiên cũng đang nhớ tới Chất tử Vệ Quốc đứng sau lão Tam trong yến tiệc hôm nay, lạnh lùng nói: "Lục soát."
......
Ở bên kia, Tông Lạc kéo theo Diệp Lăng Hàn chạy tới nơi yên tĩnh vắng vẻ, dễ dàng nhảy qua tường cung cao ngất, cuối cùng dừng lại ở lãnh cung.
Trong hoàng cung luôn có đại nội cao thủ canh giữ, không nên quá kiêu ngạo, tốt nhất không nên đi quá xa.
Bọn họ nhất định phải quay về, nếu không, tội danh tối nay sẽ được xác định. Tông Hoằng Cửu chắc chắn sẽ ăn mừng.
Còn lý do vì sao phải chạy, cũng đã rất rõ ràng.
Đã dám xuống tay trước mắt bao người trong đại điện, chứng tỏ đối phương có thủ đoạn phía sau, nếu ở lại trực diện giằng co, đó mới là điều mà đối thủ muốn. Dù sao đi nữa, trước hết phải đi, giải quyết trước chuyện của Diệp Lăng Hàn, sau đó mới trở về từ từ nói chuyện.
Hoàng cung lớn như vậy, chỉ có lãnh cung mới phù hợp điều kiện vắng lặng không người.
Tông Lạc vừa bay vừa chạy không ngừng, đến khi dừng lại mới nhận ra tình trạng hiện tại của Diệp Lăng Hàn đã đến mức khẩn cấp.
Bây giờ là tháng chạp, cách một tầng áo dày, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương đang dần dần tăng lên, toàn thân ướt mồ hôi giống như vớt ra từ hồ nước.
"Rầm —"
Bạch y Hoàng tử một cước đá tung cửa cung, cẩn thận buộc chặt từ bên trong, vòng qua những bài trí cổ xưa vương đầy mạng nhện, đặt người xuống đất.
"Diệp Lăng Hàn, Diệp Lăng Hàn? Ngươi nghe ta nói không?"
Diệp Lăng Hàn hiện giờ có chút mê sảng.
Tác dụng của Mãn Đình Xuân quá mạnh, sau khi uống, chỉ trong khoảng thời gian ngắn một nén hương, thân thể sẽ trở nên khát khao nóng bừng không thể chịu được. Nếu không phải Diệp Lăng Hàn đã từng ở phủ Đình Úy trải qua liều lượng Mãn Đình Xuân còn cao hơn cả lần này, cứng rắn dùng nội lực trấn áp, e rằng hắn đã ê chề trong đại điện.
Trong tầm mắt mông lung, một khuôn mặt anh tuấn thanh tao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh trăng như sương thu từ bệ cửa sổ chật hẹp chiếu rọi vào, phủ lên người này một tầng hào quang không thể với tới, giống như tuyết trắng Thiên Sơn.
Cũng chỉ có lúc này, người hắn quan tâm lo lắng mới là mình.
Trong lòng Diệp Lăng Hàn dâng lên một cảm giác thỏa mãn vặn vẹo, loại cảm giác thỏa mãn này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nội tâm được an ủi hiển nhiên áp đảo nhu cầu của thân thể.
Có cái gì đó đang mọc lên từ đống bụi mục nát, tầm thường.
Xin hãy nhìn ta nhiều hơn một chút, lo lắng cho ta nhiều hơn nữa đi.
Đợi đến khi không thể nào kiềm chế được nữa, hắn mới miễn cưỡng nói: "Điện... Điện hạ, lần trước tại, tại phủ Đình Úy... Ta có kinh nghiệm... Xin hãy nhốt ta vào tẩm điện... Tiếp theo ta, ta sợ rằng không có cách nào khắc chế bản thân."
Lồng ngực Diệp Lăng Hàn không ngừng phập phồng, nói một câu kéo dài dài hơn nửa phút.
Tông Lạc ngớ người một chút, sau đó mới tỉnh hồn.
Xuân dược phải giải như thế nào? Chắc hẳn ai cũng biết.
Cho dù thế giới này là một thế giới huyền huyễn, cũng không có loại thuốc phản khoa học yêu cầu phải quan hệ âm dương như trong tiểu thuyết cẩu huyết cổ đại, Mãn Đình Xuân cũng vậy.
Nói cho cùng, chỉ cần xuất hết ra là xong.
Còn làm sao để xuất......
Tông Lạc không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng làm theo ý muốn của Diệp Lăng Hàn, tìm một căn phòng kín trong cung điện cũ nát tối tăm, thả người vào.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn hơi không chắc chắn hỏi: "Chỉ cần như vậy là được rồi sao?"
Trong bóng tối, Diệp Lăng Hàn thở hổn hển gật đầu.
Hắn cho rằng Tông Lạc không nhìn thấy, kỳ thực dải lụa trắng kia đối với Tông Lạc không có tác dụng che chắn gì, vừa rồi không để ý, hiện giờ khi dừng lại, Tông Lạc mới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như đào lý và lồng ngực phập phồng của đối phương.
Không biết vì sao, rõ ràng Diệp Lăng Hàn nhan sắc không tệ, thậm chí có thể nói là rất đẹp, nhưng cảnh này khi rơi vào mắt Tông Lạc, chỉ còn lại sự xấu hổ.
Rõ ràng lần trước Ngu Bắc Châu phát bệnh trong mật thất, nhìn bộ dạng của y cũng không khác gì uống thuốc.
Nhưng so với người này, tác động và tâm trạng hoàn toàn khác.
Tông Lạc thất thần, nhìn thấy Diệp Lăng Hàn bắt đầu vạch áo, vội vàng lui về phía sau một bước, lập tức đóng cửa lại.
Cả người đều bị bủa vây bởi sự bối rối.
Hắn dừng một chút, vội vàng nói: "Ngươi ở bên trong từ từ giải quyết, ta đi tìm Ngự y."
"Không, không cần."
Bên trong truyền đến giọng nói nặng nề, khàn khàn trầm thấp: "Thuốc này, thuốc này chỉ mãnh liệt một lúc thôi...... Chịu đựng qua là được."
Tông Lạc định rời đi đột nhiên dừng bước, đi thì không được mà ở lại cũng không xong.
Kỳ thật hắn cũng biết rõ, loại xuân dược này hiệu lực cực nhanh, cỡ như thuốc độc ói máu là ngủm, Ngự y có tới cũng vô dụng.
Chỉ là không đi, đứng ở đây thật sự xấu hổ.
Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thở dốc đè nén và tiếng rên rỉ trầm thấp khả nghi.
Cho dù cửa rất dày, cũng không cách nào ngăn cản được âm thanh. Ch𝒖𝐲ên trang đọc tr𝒖𝐲ện { Trù𝓂Tr𝒖𝐲 ện.𝗩𝙉 }
Tôn Lạc vội vàng đi đến nơi cách phòng xa nhất.
Tuy rằng lãnh cung này đủ lớn, nhưng Tông Lạc từ nhỏ đã luyện võ, thính giác và thị giác đều cao hơn người bình thường rất nhiều. Vì để phòng ngừa bất kỳ biến cố nào có thể xảy ra, nên hắn không dám phong bế hoàn toàn các giác quan của mình, đành phải liều mạng dời đi lực chú ý.
Nói thật, sau khi trải qua một trận đêm nay, tâm tình Tông Lạc tương đối phức tạp.
Thái độ của hắn đối với Diệp Lăng Hàn vẫn luôn là công khai không tin tưởng. Đối mặt với lòng trung thành của đối phương, cũng chưa bao giờ động dung.
Thật sự không phải do hắn không tin, nhưng bài học trước mắt vẫn còn, cũng không cần phải giải thích.
Nhưng điều Tông Lạc không ngờ đến là, đêm nay hắn chỉ thuận miệng phân phó một câu, Diệp Lăng Hàn đã ghi nhớ trong lòng, sẵn sàng thực hiện.
Tông Hoằng Cửu và Tông Thừa Tứ rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, một hát mặt trắng một hát mặt đỏ.
Tông Lạc dẫn Tông Thụy Thần đến hậu điện tìm Ngự y, có lời Ngự y làm chứng, hơn nữa bọn họ lại là Hoàng tử, cho dù không tìm thấy người, cũng không thể dễ dàng định tội.
Mà Diệp Lăng Hàn không chỉ không có nhân chứng, thân phận còn là con tin Vệ quốc.
Một Thái tử sắp phế truất đương nhiên không có giá trị chính trị. Nghĩ đến chuyện hai nước Vệ Dự hiện tại đang liên minh, thật dễ dàng để chụp mũ hắn. Nếu Tông Lạc phản ứng chậm một chút, thì Tông Hoằng Cửu và Tông Thừa Tứ chắc đã dùng tiếp thủ đoạn phía sau. Đời này người chết sẽ từ Tông Thụy Thần biến thành Diệp Lăng Hàn.
"Ài —"
Hắn thở dài.
Không chỉ Diệp Lăng Hàn, còn có Công Tôn Du, mới vừa phát hiện bí mật đã nhanh chóng trình lên chúa công, nếu lỡ Tông Thừa Tứ chừa lại tai mắt, thì dù cho Công Tôn Du có thông minh đến đâu, bị lộ tẩy cũng không phải là điều không thể.
Tông Lạc không thể nào hiểu nổi, đời này hắn vẫn chưa làm được gì, vì sao hai nam phụ bỗng nhiên trung thành tận tâm với hắn như vậy?
Đang lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bạch y Hoàng tử cảnh giác dán vào tường, nhíu mày lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Bắc Ninh Vương có lệnh, phong tỏa lãnh cung, lục soát kỹ càng!"
"Đi, các ngươi đi về hướng bắc, canh gác cửa nhỏ phía sau. Toàn bộ tẩm điện đều phải mở ra, kiểm tra cho kỹ."
Thật đen đủi.
Tông Lạc trong lòng thầm than một tiếng.
Hắn tưởng đêm nay người đóng trong cung là Đoàn Quân Hạo, không ngờ lại là Ngu Bắc Châu!
Nếu là Đoàn Quân Hạo, Tông Lạc còn có thể nói rõ tình hình, dàn xếp một chút. Nhưng nếu là Ngu Bắc Châu......
Không đánh nhau đã là may rồi.
Chủ yếu là tình huống hiện nay, hắn bước ra ngoài cũng không sao, nhưng còn có Diệp Lăng Hàn.
Thật ra mà nói, Diệp Lăng Hàn ra ngoài cũng không sao, chưa có gì xác định, không thể vô căn cứ kết tội người ta, vẫn còn có đường xoay xở.
Nhưng tình trạng hiện giờ của đối phương...... Nếu bị cưỡng chế đưa lên điện, thì thật sự nhục nhã vô cùng.
Diệp Lăng Hàn đã chặn cho Tiểu Bát thoát chết một lần, Tông Lạc không đến mức ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng xử lý không nổi.