Uyên Đế cười cười, không nói gì.
Trong tẩm cung tĩnh lặng, Đế vương nhẹ nhàng đặt bàn tay rộng lớn đầy vết chai sạn lên đầu hắn.
Mặc dù Uyên Đế không nói gì, nhưng Tông Lạc đã hiểu tất cả.
Đột nhiên, nước mắt của hắn càng thêm tuôn trào mãnh liệt.
Sự tự trách và hối hận vây lấy Tông Lạc, giống như đang đặt cả người hắn lên ngọn lửa đang rực cháy, đau đớn dày vò.
Tông Lạc vẫn không muốn bỏ cuộc, hắn nghẹn ngào nói nhỏ: "Phụ hoàng, viên tiên đan..."
Thực tế chứng minh, tiên đan vẫn là vật của tiên nhân hàng thật giá thật. Nếu không có viên tiên đan bảo vệ một phần tim mạch, Ngu Bắc Châu thật sự đã chết trên đường đến Quỷ Cốc.
Chính vì vậy, Tông Lạc mới vô cùng hối hận.
Nếu lúc đó hắn không đi tiền tuyến, mà sớm nói rõ tất cả với Ngu Bắc Châu, ở lại hoàng thành, để tiên đan cho Uyên Đế, sự tình cũng không phát triển đến mức này. Có phải Uyên Đế sẽ không chết.
Quanh đi quẩn lại, tất cả sắp xếp và kế hoạch của hắn sau khi trọng sinh đều trở thành một tờ giấy trắng.
Uyên Đế ngay từ đầu đã biết, âm thầm đứng sau hắn che mưa chắn gió, dọn đường cho hắn đến ngai vàng, nhưng cái gì cũng không nói.
Tình thương của cha như núi, vốn dĩ không cần nhiều lời.
Bỗng chốc nhận ra, yêu hận nồng đậm mà chấp nhất giữa hắn và Ngu Bắc Châu, mặc dù đã nói rõ với nhau nhưng đến nay vẫn còn vết xước, đột nhiên trở nên liền lạc.
Bởi vì sự bất đồng lớn nhất của họ cũng chính là sự dây dưa vướng mắc vắt ngang hai đời, bắt đầu từ việc trao đổi huyết mạch, trở thành vận mệnh hoang đường không thể tháo gỡ.
Mà giờ đây, Uyên Đế đã đâm thủng tầng cửa sổ giấy này ra.
Thì ra kết quả là, cho dù không phải xuất phát từ bản tâm tu hú muốn chiếm tổ chim khách, Tông Lạc cũng thực sự đã hưởng thụ những tiện ích mà thân phận này mang lại, thậm chí cướp đi tình yêu thương vô bờ của cha.
Nỗi sợ hãi khi phụ hoàng sắp chết cùng sự áy náy với người yêu nhấn chìm hắn.
Ngu Bắc Châu mới là người không làm gì cả, nhưng cuối cùng lại không có gì.
Uyên Đế bất đắc dĩ cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tông Lạc: "Tiên đan không có tác dụng đối với thân thể trẫm."
Bàn tay rộng lớn đặt trên mái tóc trắng của Thái tử, an ủi trong im lặng.
Ông đã cứu hắn hao tổn số mệnh, sớm biết sẽ có kiếp nạn này.
Ngoài ra, Uyên Đế cũng đã hỏi qua Thái Vu, mặc dù không biết vì sao có thể giữ được ký ức, nhưng có lẽ có liên quan đến lời cầu nguyện khi cận kề cái chết ở kiếp trước.
"Thái Vu nói, có được thì phải có mất, mọi thứ đều có cái giá của nó."
Đế vương tựa vào gối mềm, nhắm mắt lại một chút: "Trẫm lúc ấy chỉ nghĩ, nếu có thể làm lại một lần nữa, trả giá thế nào cũng được. Bây giờ trẫm đã toại nguyện, tình huống hôm nay cũng nằm trong dự liệu."
"Chỉ là, trẫm thật sự không ngờ, còn có thể gặp mặt con một lần trước khi chết."
Uyên Đế thực ra đã mơ hồ có dự cảm.
Ông dự cảm lần đột ngột ốm nặng này sẽ không giống như kiếp trước, sẽ thật sự ra đi. Vì vậy, ông muốn tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này, để Hoàng nhi yêu thương nhất ở bên cạnh mình, an bài tốt mọi chuyện.
Trong thời gian này, khúc mắc giữa hai sư huynh đệ Quỷ Cốc, Đế Vương tất nhiên thu hết vào tầm mắt.
Thật làm cho người ta nặng đầu, ông tìm một lý do, mắt không thấy tâm không phiền, đóng gói Ngu Bắc Châu ném ra tiền tuyến.
Đó là sự răn đe và cũng là một lời cảnh báo.
Mặc dù Uyên Đế chưa từng chiêm bao giấc mơ liên quan đến Tông Lạc, nhưng trước khi Ngu Bắc Châu liên hợp với Thái Vu hoàn thiện trận pháp quay ngược thời gian, ông đã rất nhiều lần mơ thấy tình hình của Đại Uyên đời trước. Trơ mắt nhìn Ngu Bắc Châu làm thế nào để phá hủy hoàn toàn cơ nghiệp của Đại Uyên.
Sau khi trải qua những giấc mơ vô cùng tồi tệ kia, nếu không phải nể tình tiểu tử thúi này cứu Tông Lạc, Uyên Đế đã sớm chặt y thành mấy khúc.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đứa con mà mình yêu nhất quỳ gối trước mặt mình, nghẹn ngào cầu xin được đi tiền tuyến, Uyên Đế vẫn mềm lòng.
Ông bắt đầu suy ngẫm.
Liệu việc để đứa con mà mình yêu nhất nhìn thấy mình chết có phải quá tàn nhẫn không?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Uyên Đế vẫn chọn cách buông tay. Để đứa con yêu quý nhất của mình làm bất cứ điều gì nó muốn.
Sự tình đã được định sẵn, dù có tiên đan cũng không cách nào xoay chuyển.
"Những chuyện này đều không liên quan đến con. Đừng tự trách bản thân, cũng đừng phí công vô ích nữa."
Không biết từ lúc nào, toàn bộ tẩm điện đã vắng bóng hạ nhân. Chỉ còn lại bạch y Thái tử quỳ gối trước long sàng, mái tóc dài trắng phủ ở phía sau, khóc đến mức thở không ra hơi như một đứa trẻ.
Uyên Đế vuốt ve đầu hắn, đột nhiên nheo mắt lại: "Nếu đã đến, đứng ở cửa làm gì, vào đây cho trẫm."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Trong đôi mắt đẫm lệ của Tông Lạc, hắn nhìn thấy góc áo màu đỏ thẫm quét qua lư hương chạm rồng nhuộm hương an thần trong tẩm điện. Cuối cùng dừng lại bên cạnh hắn, do dự một chút, cũng quỳ xuống theo: "Bệ hạ."
Ngu Bắc Châu nắm chặt hộp gấm trong tay, bên trong là nửa viên tiên đan từ phủ Tam hoàng tử mang đến, quần áo trên người y hơi xộc xệch, nhìn qua là đã biết vội vàng bay đến.
Nhìn thấy y, Uyên Đế suýt nữa tức cười không nhịn được: "Quỳ xuống cũng đoàng hoàng lắm. Lúc trước làm Lạc nhi tổn thương, vu oan cho lão Tứ, sao không thấy ngươi lo sợ như vậy."
Nam nhân áo đỏ mím môi không nói.
Uyên Đế cũng trùng sinh, chút mâu thuẫn gút mắc này, Uyên Đế làm sao không nhìn ra chứ?
Chỉ có thể nói gừng càng già càng cay. Đời này y đã dồn hết tâm sức vào Tông Lạc, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình Tông Lạc, nên mới bỏ qua rất nhiều điều bất thường.
Ngu Bắc Châu không khỏi hơi hối hận.
Y khó khăn lắm mới ôm được sư huynh, hai người mang theo vết thương chồng chất, sẵn sàng bỏ qua quá khứ, nguyện ý thú nhận thẳng thắn.
Nhưng nếu chẳng may xảy ra chuyện gì bất trắc, chỉ sợ một ngụm máu già nôn ra.
"Sao, không có gì để nói sao?"
Đối mặt với sự im lặng của Ngu Bắc Châu, Uyên Đế cười lạnh hai tiếng: "Ngươi quả là có bản lĩnh, Lạc nhi lúc trước ở trước mặt trẫm, cầu xin trẫm cho nó đi tiền tuyến, lấy cớ là muốn đoạn tuyệt với ngươi. Đi xong một chuyến về, hiện giờ tình trường chiến trường đều thuận lợi, toàn thắng trở về, ngươi rất đắc ý phải không?"
Nghĩ tới đời trước, mấy Hoàng tử tranh tới tranh lui, cuối cùng dọn đường cho Ngu Bắc Châu lên ngôi. Sau khi đăng cơ, y cũng không tuyên cáo thân phận với thiên hạ, cứ thế lên ngôi một cách danh bất chính ngôn bất thuận, để thiên hạ cho rằng cơ nghiệp của Đại Uyên bị kẻ ngoại tộc cướp đoạt, muôn vàn trách cứ đổ lên đầu Uyên Đế.
Niệm tình y vì thanh danh sau khi chết của Tam hoàng tử, Uyên Đế có thể không nói gì.
Nhưng điều khiến ông tức giận nhất vẫn là, Ngu Bắc Châu tên tiểu tử thúi này, căn bản không hề có tâm làm một Hoàng đế tốt.
Rõ ràng có tài năng, có thủ đoạn, có tầm nhìn và hoài bão. Dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quả quyết, mang binh đánh giặc hay tranh đấu triều đình đều có thể làm được, sách luận về đạo làm vua, cách trị kẻ dưới đều nắm trong lòng bàn tay.
Theo lý mà nói, Ngu Bắc Châu hoàn toàn có thể làm một minh quân. Lại có công trạng thống nhất thiên hạ, cơ nghiệp to lớn như vậy bày ra, rất có khả năng sẽ trở thành một vị Hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử.
Kết quả là sau khi Ngu Bắc Châu lên ngôi, lại giống như biến thành một người khác, cả ngày chỉ thích làm ổ trong tẩm cung chứ không muốn xử lý chính sự, cứ thế biến mình thành một hôn quân.
Y được tôn thành như vậy, thế gian lại tự phát tẩy sạch bạo danh cho Uyên Đế, cũng thật lạ đời.
Ngu Bắc Châu trầm giọng nói: "Thần không dám."
Tông Lạc rất ít khi thấy y như vậy, vì hắn mà thu hết gai nhọn, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi có gì mà không dám!"
Uyên Đế đột nhiên lớn tiếng lên: "Tiểu tử thúi, đừng tưởng trẫm không biết đời trước ngươi đã làm ra những chuyện tốt gì. Chỉ biết dạy hư Lạc nhi, có tin bây giờ trẫm lập tức hạ chỉ tứ hôn không."
Ngu Bắc Châu vốn đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu.
Biểu cảm của y trong nháy mắt lạnh xuống, đôi mắt đen tuyền hung hăng quyết liệt: "Cẩn Du là của con."
Tông Lạc đang đứng trước long sàng của phụ hoàng, đột nhiên bị Ngu Bắc Châu ôm chặt lấy: "......"
— Cái gì đây? Công khai come out?
Uyên Đế càng thêm lạnh lùng, cau mày trừng mắt nhìn Ngu Bắc Châu, trông giống như một giây sau sẽ lao xuống đánh người: "Còn dám xưng hô thân mật như vậy trước mặt trẫm. Sao? Đời này không muốn làm Hoàng đế nữa à?"
Nam nhân áo đỏ càng siết chặt tay: "Con chỉ cần huynh ấy, cũng chỉ muốn huynh ấy."
Uyên Đế cười lạnh: "Vậy ngươi nên gọi trẫm là gì?"
Nghe vậy, Ngu Bắc Châu sững người một chút.
Trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "... Phụ hoàng."
Cũng đúng thôi, Uyên Đế tất nhiên đã sớm biết, y là huyết mạch chân chính của Tông gia.
Người nhà họ Tông đều rất kiêu ngạo. Nếu Ngu Bắc Châu không có ý định nhận tổ quy tông, Uyên Đế cũng chẳng thèm nhận lại đứa con này. Làm cấp dưới, những gì nên khen vẫn khen, nên cho vẫn sẽ cho. Dù sao Hoàng tử nhiều như vậy, thiếu một đứa cũng không sao.
Trong phút chốc, uy áp nặng nề lập tức tan thành mây khói.
Uyên Đế lại nằm ngay ngắn trên giường bệnh.
Sau khi cơn giận giả vờ đã tiêu tan, ông dường như già đi nhanh chóng, khuôn mặt phủ lên vẻ ảm đạm.
Nhưng phải nói, nhìn tên tiểu tử thúi kia ăn vạ, thật là cực kỳ sảng khoái.
Hoàng đế mỉm cười vẫy tay, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: "Lại đây."
Tông Lạc quay đầu, trừng mắt nhìn Ngu Bắc Châu, kéo người tới.
Uyên Đế nhìn đôi tay đan chặt của bọn họ: "Từ nay về sau trẫm sẽ giao Lạc nhi cho con."
"Nhớ kỹ lời con vừa hứa với trẫm. Nếu đã không muốn nhận tổ quy tông, thì dù đại hôn cũng phải ở rể, nếu không miễn bàn."
Đây chính là ý tứ chấp thuận.
Ngu Bắc Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Được ạ."
Y biết sư huynh coi trọng thân tình như thế nào, nếu Uyên Đế lúc lâm chung nhất quyết muốn tứ hôn chia cắt hai người, vậy hậu quả sẽ thật khôn lường.
Rũ bỏ thần sắc hùng hổ doạ người, vẻ mặt Uyên Đế cuối cùng cũng dịu đi một chút.
"Đại Uyên phải giao cho các con rồi."
Ông nhìn hai nhi tử trước giường, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Dù có tỏ ra ghét bỏ Ngu Bắc Châu như thế nào, như trên thực tế, với tư cách là một quân vương, ông không hề keo kiệt lời khen đối với vị thần tử này. Còn sự ưu tú của Tông Lạc thì ai cũng biết.
Đều là nhân tài kiệt xuất, không phải tầm thường.
Đời này, có Tông Lạc ở bên, nhất định Ngu Bắc Châu sẽ không tái phạm sai lầm.
Lúc sắp lâm chung, đôi mắt đục ngầu của Đế vương dường như xuyên thấu qua tường cung, ngắm nhìn non sông rộng lớn.
Kiếp trước, không thể tận mắt chứng kiến thiết kỵ Đại Uyên bình định thiên hạ chính là một điều tiếc nuối của Uyên Đế. Mà ở kiếp này, không chỉ thành công hoà giải hiềm khích với Hoàng nhi yêu quý, bồi dưỡng ra người kế thừa ưu tú cho Đại Uyên, mà còn thống nhất Trung Nguyên, hoàn thành kỳ tích vô tiền khoáng hậu. Chắc hẳn không lâu nữa, ông đã có thể mạnh dạn ăn nói với các vị liệt tổ liệt tông trong từ đường.
Khi trở về trời, có lẽ ông sẽ luyên thuyên cùng các lão tổ tông, khen ngợi con trai mình suốt ba ngày ba đêm mà không hề trùng lặp.
Có thể nói là khá hài lòng.
"Trẫm đi rồi, con phải đối xử tốt với nó một chút. Để con được trùng sinh, tiểu tử thúi này chắc chắc đã phải trả giá rất nhiều."
Ngu Bắc Châu sững sờ.
Sau khi giải quyết xong chuyện lớn cả đời, y liền bàng quan đứng sang một bên, lặng lẽ quan sát một màn cha hiền con thảo đầy cảm động.
Thật ra, y chưa bao giờ nghĩ, Uyên Đế lại nói những lời đó.
"Nếu không có vận khí Đế vương, chỉ sợ cũng không có cơ hội tái sinh một lần nữa, trẫm còn như vậy, huống hồ là nó."
Uyên Đế nói: "Dù tên tiểu tử thúi này không có điểm nào tốt, nhưng nó có một trái tim chân thành tuyệt không giả dối, chỉ là nói chuyện không dễ nghe. Nếu nó còn như thế, phải đánh cho vài trận, đừng có nuông chiều."
Tông Lạc còn đang khóc, nghe vậy nở một nụ cười khó coi: "Dạ được."
Hắn rất ít khi khóc, kiếp trước dù tự sát cũng không rơi một giọt nước mắt.
Kiếp này không chỉ khóc vì Ngu Bắc Châu, hôm nay còn khóc đến mức mắt mũi miệng môi đỏ đến rối tung rối mù.
Nhìn thấy Hoàng nhi yêu quý vốn luôn kiên cường khóc lóc thảm thiết như vậy, Uyên Đế vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại có chút dở khóc dở cười: "Con khóc cái gì, chẳng lẽ con từng tưởng tượng trẫm có thể trường sinh bất tử sao? Sau này con sẽ là người lên ngôi Hoàng đế, nam tử hán sao có thể dễ dàng rơi lệ."
Trường sinh là điều không thể. Cho dù không phải hôm nay, sớm muộn cũng phải gặp tình cảnh này.
Trước khi chết nhìn thấy nhi tử lần cuối cùng, đời này cũng coi như viên mãn.
"Giang sơn là chủ, con người là khách. Trẫm cả đời này, đã không còn gì phải tiếc nuối."
Việc nước việc nhà, đều đã tròn vẹn.
Nếu phải nói có một điều tiếc nuối, thì đó là không thể tận mắt chứng kiến ái tử đăng cơ.
Nhưng mà không sao, Uyên Đế thầm nghĩ, ông sẽ ở trên trời nhìn.
Uyên Đế vỗ nhẹ vào tay Tông Lạc: "Con mãi mãi là Hoàng tử mà trẫm tự hào nhất."
Cuối cùng, tầm mắt của ông chuyển hướng sang Ngu Bắc Châu: "Con cũng vậy."
"Lưu lạc ở nước Vệ, chưa từng thiếu đi ý chí, tự mình phấn đấu liều mạng mới có ngày hôm nay, không hổ là dòng máu Tông gia, trẫm cũng tự hào về con."
Ngu Bắc Châu đột nhiên siết chặt bàn tay, cúi đầu không nói.
Nếu không phải vậy, Vương gia mưu hại Hoàng tử, tội chết khó tha, làm sao có thể sống đến bây giờ?
Giữa tiếng nức nở và không gian tĩnh mịch, Hoàng đế mỉm cười, bàn tay rộng lớn của ông phủ lên đôi tay đan chặt của hai người, như một sự truyền thừa.
"Trẫm tự hào về các con."