Chớp mắt đã qua 10 năm, trong khoảng thời gian này nhiều thứ đã thay đổi. Dễ dằng thấy nhất chắc là sự tín nhiệm của An Dương Vương.
Nước Nam Việt ngày càng tỏ ra quy thuận. Không chỉ cắt cử đất đai, thành trì giao cho Âu Lạc, hằng năm còn tiến công nhiều báu vật. Trọng Thủy thể hiện ra bản thân là người có tài, nhiều lần giúp Vương trấn áp các tộc người phản loạn ở phía tây.
Mỵ Dung và Cao Lỗ vừa đi chợ đêm về. Thành óc nay đã khác xưa. Vẻ hoang sơ giảm bớt còn xa hoa lại tăng. Dòng người bê tráp bạc ngườm nượp đi về hướng cung điện của Mỵ Châu.
Những việc này nhìn nhiều thành quen, nàng từ bỏ mộng tưởng cả nhà đoàn tụ đã lâu.
Nàng ngẩng mặt nhìn Cao Lỗ, thấy khóe mắt chàng đã có một rãnh cười hằn nông.
Chàng cũng đã già rồi sao?
Điều luyến tiếc duy nhất trong suốt mười năm nay là nàng không thể cho nàng ấy một đứa trẻ.
"Lang có hận tôi không?"
Cao Lỗ là con trưởng, vốn rằng con của hắn sẽ nối nghiệp, nhưng có lẽ phước đức tu cả ba kiếp của hắn đều dùng hết vào lễ cưới với Mỵ Nương nhà mình nên mới vô duyên với con cái.
Nương là người kiêu ngạo, để nàng phải nói ra câu ấy hắn cảm thấy thật xấu hổ.
Cao Lỗ xoa đầu Mỵ Dung "Nương nói lạ. Có thể bầu bạn với Nương tôi chẳng dám đòi thêm."
Lạc Thần sáng tỏ, ắt là người đã có sắp xếp thích hợp.
Năm nay được mùa, hội thu hoạch làm rất to và rầm rộ.
Các Lạc Hầu, Lạc Tướng, Quan Lang, Mị Nương đều được mời đến dự tiệc.
An Dương Vương ngồi trên cao, bên trái ông là Trọng Thủy và Mỵ Châu, bên phải là Mỵ Trung và Cao Lỗ, những người khác được xếp chỗ xa hơn.
Chỉ có thể than rằng thế thời xoay chuyển, sao trời cũng có lúc đổi chỗ.
Ngài đã nâng chén rượu khai tiệc, mọi người đều bắt đầu ăn uống, ca múa, xiếc tuồng được biểu diễn.
Lướt qua ba tuần bà Đệ Nhị liền sai người đem một cái chén bằng ngọc nên rót rượu uống.
Mỵ Châu nhìn thấy thì tò mò hỏi: "Chén này tinh tế, ngọc đẹp và sáng, hình dạng độc đáo, có vẻ như vốn phải là một đôi mới đúng, sao Trân Nương chỉ có một cái vậy?"
Nghe thấy lời con gái, bà Đệ Nhị nháy mắt liền hồi, con người đảo quanh nhìn đến trước mặt, nơi ấy Cao Lỗ đang giúp Mỵ Dung bóc thức ăn, bà che miệng cười duyên dáng.
"Châu thực tinh mắt, chén này vốn còn một cái, tiếc là..."
Bà Đệ Nhị cố tình kéo dài không nói làm Mỵ Châu tò mò thúc dục.
Cuối cùng Nguyên Phi làm bộ khó xử, đành phải đáp lời: "Tiếc là đã bị Quan Duệ Lang cố tình đập vỡ rồi..."
Choang!
Tiếng bát đồng bị đặt mạnh xuống bàn đá là người ta chú ý đến.
Mỵ Dung cau mày: "Nguyên phi, sự ấy chỉ là vô ý." Thế mà bà ta lại dám xuyên tạc sự thật. Ruột gan nàng giận tím tái, một cỗ lửa giận không tên cháy phừng lên trong phế quản.
Nguyên phi hoảng sợ kêu lên một tiếng, chưa đợi ai phản ứng đã lật mặt chuyển sang giọng điệu uy nghi: "Mỵ Dung đang chất vấn tôi?"
Từ lúc Mỵ Châu có tiếng nói, Nuyên phi cũng tự tin hơn hẳn, nhưng nàng vốn không biết cúi đầu là gì "Nguyên Phi nói đùa, tôi nào dám chất vấn người. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi."
Vậy tức là bà Đệ Nhị đang nói dối rồi.
Mọi người "ồ" lên khe khẽ.
Bà Đệ Nhị lại đổi giọng: "Thế ư? Đôi chén này là tín vật của tôi với Thục Vương, lẽ nào là ngài ấy tự mình đập vỡ?"
Lại là cái lý do giẻ rách này, nghe suốt mười mấy năm nàng cũng phát chát chán rồi.
Mỵ Dung thật sự tò mò, sau hôm nay bà ta có thể đem chén ra khoe khoang nữa không. Vì lúc này nàng đã xông nên chụp được cái chén, quăng mạnh xuống đất.
Chén ngọc mỏng manh, dễ dàng tan vỡ.
Mọi người há hốc mồm. Nguyên phi không tin vào mắt mình. Tín vật bà ta và An Dương Vương cứ thế mất đi.
"Mỵ Dung!"
An Dương Vương nổi trận lôi đình "Ngươi đang làm cái gì thế?"
Lúc bà Đệ Nhị đem chuyện xưa cũ ra khiêu khích Mỵ Dung, An Dương Vương không đứng ra,vì trong chuyện này mới có lỗi là ông. Nhưng ai có ngờ, Mỵ Dung lại dám đập vỡ chén.
Nàng quay đầu cười khẩy: "Một cái chén mà thôi, Dung lỡ tay làm vỡ thì sẽ đền cho Nguyên Phi.
Bà Đệ Nhị nào chịu để yên, gào lên thống khổ: "Vương, nàng thực kiêu ngạo!"
Đột nhiên lời của Trọng Thủy như ma âm vang bên tai Ngài. An Dương Vương nhìn dáng vẻ thong thả của Mỵ Dung tức đỏ mắt, hai tai thi nhau nổ đom đóm, rốt cuộc trong tiếng khóc của Nguyên Phi, phẫn nộ quát lên: "Trở về điện của ngươi đi, vĩnh viễn đừng ra ngoài nữa!"
Không ai nhận ra Mỵ Dung sững sờ trong giây lát. Cho đến cuối cùng, người ta chỉ thấy bóng dáng gầy gò cô độc ấy kiêu căng lạ thường.
Hình như Mỵ Dung rất để ý lời của An Dương Vương. Nàng giam mình trong cung điện đã cả tháng nay.
Cao Lỗ bị đuổi ra ngoài không cho gặp mặt. Hắn đứng trước cửa cung điện nói vọng vào mong rằng Mỵ Dung sẽ nghĩ lại, nhưng tưởng như đều vô vọng.
Hắn chuyển sang cầu xin An Dương Vương, chẳng biết vì lý do gì mà ông luôn lạnh nhạt không đồng ý, cuối cùng phiền hà mà cho người đuổi Cao Lỗ ra khỏi thành ốc.