Cao Lỗ được chuyển vào trong U Linh cung điện ở cùng với Mỵ Dung.
Hai người cùng chờ ngày cưới của Mỵ Châu và Thái Tử Nam Việt xảy đến.
Vì đám cưới của Mỵ Dung vừa được tổ chức nên hoa rất khan hiếm. Từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ ngày cưới của hai Mỵ Nương gần nhau đến thế.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, mọi loài hoa đều phải được chăm sóc cực kỳ cẩn thận để nở kịp ngày.
Cuối cùng cũng tới.
Thành ốc thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lúc Cao Lỗ và Mỵ Dung lấy nhau.
Đệ Nhị Nguyên Phi dù ban đầu có ý phản đối nhưng nghe nói sau khi được An Dương Vương khuyên giải thì bắt đầu ưng ý hôn sự này, sốt sắng chuẩn bị đủ các món đồ.
Một xe hoa lớn hoành tráng hơn nhiều so với Mỵ Dung được nâng ra khỏi cổng thành.
Mỵ Châu ngôi trên kiệu lớn, màn mỏng không che hết mà vén lên một nửa.
Suy cho cùng tập tục cũ kĩ cho rằng người này cao quý hơn người kia từ thời xa xưa của các vua Hùng cũng không đủ để một Mỵ Nương thời đại mới để vào mắt. Đối với nàng ấy, đã là con người với nhau thì đều bình đẳng cả.
Mỵ Dung và Cao Lỗ cũng tham gia hôn lễ, hai người cưỡi chung một con ngựa đi ở phía sau kiệu hoa và ngựa của An Dương Vương.
Đoàn diễu hành đi ở giữa, hai bên lề đường là Lạc dân, trên tay họ đều mang một giỏ hoa lớn, chốc chốc phải ném về phía kiệu.
Một bông hoa súng bị ném trượt bay thẳng vào lòng Mỵ Dung, Cao Lỗ nhìn thấy khóe mắt cong cong "Thật trùng hợp Nương nhỉ?"
Mỵ Dung mỉm cười nhìn về phía trước trong lòng đang rơi lộp bộp.
Nàng chột dạ.
Hoa súng là dành cho cô dâu. Có lẽ đây là dư âm còn sót lại sau hành động cố gắng tránh né sắp đặt của tạo hóa. Nàng nhìn bông hoa, không biết nó định nói lên điều gì.
Là một lời chúc phúc, hay chính là sự cảnh cáo.
Cho dù ra sao thì cũng xin Lạc Thần hãy phù hộ.
Đoàn người đã đi đến đền thần ở giữa hồ nước.
Thái tử nước Nam Việt đợi sẵn ở đó, chàng đỡ Mỵ Châu xuống xe hình bóng hai người cực kỳ hòa hợp.
Dung nhan của chàng ta vừa tuấn tú, hài hòa song càng diễm át kinh ngạc.
Nhưng điều là người ta kinh nhạc nhất đó là khuôn mặt của chàng ta giống hệt một nô lệ của Mỹ Dung: Trọng. Trùng hợp thay tên đầy đủ của vị thái tử này là Triệu Trọng Thủy.
Thảo nào vào lần đầu tiên gặp gỡ nàng cứ thấy tên của hắn có gì đó thiếu thiếu. Thì ra là không có nước.
Nàng thấy trong mắt Mỵ Châu không có gì lạ. Có lẽ là tối ở chợ đêm hôm đó đứa trẻ này vốn chẳng nhìn rõ mặt mũi của Trọng Thủy mà chỉ đi đến làm màu, sau đó thì bị dạy dỗ.
Một người ngây ngô với một kẻ xảo quyệt không biết hợp lại sẽ thành tổ hợp gì đây.
Trọng Thủy và Mỵ Châu đi xuống thuyền nhỏ chèo thuyền đi vào đền của Lạc Thần.
Mỵ Dung nằm dưới nắng, cả người nóng ran, cố gắng nép vào Cao Lỗ để nhận được che chở. Chàng cũng tận lực che hai tay trên đầu nàng, để nàng có một chút bóng râm.
Thật lâu sau Mỵ Châu và Trọng Thủy mới ra khỏi thần điện, tiếng reo hò rộn rã.
Mỵ Dung không mở mắt ra nhưng cũng biết là lễ đã thành. Lòng an ổn.
Trong lúc dòng người quay về thành ốc mở tiệc ăn mừng thì Cao Lỗ và Mỵ Dung lại cưỡi ngựa chầm chậm đi hóng gió.
Thì ra giấc mơ ấy là thật. Nếu nàng không cầu hôn Cao Lỗ thì có lẽ bây giờ người phải liên hôn kia chính là mình rồi.
Cảm tạ Lạc Thần đã cho nàng nhìn rõ tâm ý của bản thân.
Mỵ Dung lưu luyến mân mê vóc người và khuôn mặt của Cao Lỗ. Giữa đường xá vắng vẻ không người vì ai ai cũng đi dự tiệc có hai bóng người đang quấn quýt.
- ----
Trời mùa này nhanh tối, thoáng cái mà thành ốc đã thắp đèn sáng rực.
Một nam một nữ đang dắt tay nhau đi trên đường tới cung điện. Người nam là Trọng Thủy, còn người nữ là Mỵ Châu.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp được một người đẹp đẽ như vậy. Lúc đầu khi biết được mình phải lấy một người xa lạ nàng đã thật lo lắng, nhưng sau buổi sáng hôm nay, mọi uất ức nghẹn cứng trong lòng nàng đều bay đi chẳng còn một mảnh.
"Thái Tử?" Mỵ Châu cất giọng dò hỏi.
Triệu Trọng Thủy nhìn người con gái rụt rè ngước mắt nhìn mình, mắt nàng trong veo như làn nước, lòng hắn chợt run lên. Rõ ràng cùng là Mỵ Nương Âu Lạc mà lại có sự khác biệt lớn tới vậy.
Chàng nghiêng đầu, tỏ như chăm chú đáp lời: "Mỵ Nương gọi tôi Thủy là được rồi."
Không ngờ chàng lại dịu dàng thế. Một người Âu Lạc phải sống trong xã hội đàn ông làm chủ bao lâu này mà vẫn có thể đối với nàng thật dịu dàng.
Hai má Mỵ Châu đỏ rực, nhìn càng hoa lệ hơn trong bộ lễ phục cầu kì của cô dâu, giọng nàng nhỏ nhẹ: "Thế, chàng cũng gọi ta là Châu thôi. Nương... Nương... Nghe xa cách lắm."
Trọng Thủy gật đầu, gọi một tiếng.
Mặt nàng càng ngày càng đỏ lên, tay hơi siết lấy tay to hơn của chàng.
Trọng Thủy cũng nắm lại.
Hai người tay trong tay, cùng nhau nhìn về phía trước, chỉ là một bóng đêm tĩnh lặng rợn người, đèn cầy phía sau có nhiều hơn nữa cũng chiếu sáng không đến.
Có lẽ phải làm một kẻ ở rể cũng không quá tệ.
Có một người vợ như Mỵ Châu hắn cũng không có thêm mong muốn gì, Châu mới là người mà ông trời sắp đặt cho hắn.