Tôi hôm qua tôi và Karen thức muốn hoa cả mắt, nhìn bao nhiêu hình vẽ và chữ viết lại muốn rớt luôn mắt ra ngoài. Sáng nay chưa chi lại phải đến cửa hàng xem lại bản thiết kế và sửa chữa, lần này tôi nhờ đến công ty kiến trúc nhà cửa của một người bạn ở London, anh ấy được coi là chuyên gia.
Lúc xem qua bản vẽ anh ấy đã lập tức gọi ngay cho Karen và tôi, xem ra nếu hôm nay xây xong không gặp án mạng cũng chẳng thể tốt hơn, bản thiết kế đã có dấu hiệu bị chỉnh sửa ở các góc nhỏ, nhưng phần lớn là nằm ở các trụ đỡ nên rất dễ bị sập.
Về phía cửa hàng coi như an tâm phần nào, nhưng tôi vẫn muốn truy cho ra tên chủ mưu, tôi vốn có tính nóng nảy, bốc đồng và hiếu chiến nên từ nhỏ đến giờ khó trách người khác nghĩ tôi ương bướng. Nhưng tôi vốn đi theo nhu cầu bản thân, đã rành rành ra như thế không phải muốn đối đầu với Tiểu Mạc tôi thì còn là gì.
Trong lúc ngồi cùng Karen làm tiếp tục công việc thì ba tôi gọi đến, nếu sớm biết ba mình thần thông quản đại như vậy tồi đã không ngồi hóng tin đến cả muốn giết người thế này. Cũng vì một nguyên do đó mà mấy mẫu thiết kế hai ngày nay tôi vẽ ra nhìn như phế thải ý.
Tôi nói Karen cứ yên tâm làm việc, tốc độ cần nhanh một chút nhưng đừng quá sức là được dù gì theo kế hoạch cũng còn cỡ hai thàng để chỉnh sữa và ra mắt bộ sưu tập mà.
Tôi đến tầng hầm của ngôi nhà trước kia tôi ở đến năm 9t, ngồi nhà vốn đã bỏ trống nhưng mẹ tôi vẫn cho người quét dọn và trang hoàng như mới. Trong nhà có một tầng hầm lúc trước dùng để đồ chơi cũ của tôi, cũng có thể coi như phòng chứa bí mật.
Bên trong phòng chứa là không gian sáng sủa, không ai nhìn ra đây là tầng hầm. Xung quanh là những giá sách xếp đầy những món đồ chơ ngộ nghĩnh đã lỗi thời, còn có truyện tranh và băng đĩa cũ.
Trong phòng chứa có một cánh cửa tự động, theo thiết kế làm bằng công nghệ tiên tiến là mở khóa bằng vân tay và ánh mắt. Tôi đã đặc biệt thiết kế phòng này để lắp rắp súng và trưng bày chúng, một vài người theo sau tôi vào bên trong, nhìn quanh căn phòng không khác gì phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Ba tôi ngồi chờ sẵn ở trong, ông ngồi ở sofa bằng tư thế hiên nghang của một lão đại, hai chân bắt chéo, một tay gác ra sau lưng ghế, một tay kẹp điếu xì gà nổi tiếng mà ông vẫn thường hút - xì gà Brasil.
Thấy tôi đến ông liền dập ngay điếu xì gà trong tay, ông thừa biết tôi không thích bất kì các mùi tựa chất kích thích như thế. Ông kéo một tờ thống đến gần tôi, tên ốm đói bị trói một góc thường được gọi là Hắc Tiếu.
Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt chế giễu, miệng vẫn còn đọng vệt máu dài, gia cảnh xem ra cũng khá hớn những tên hôm trước. Hắn có nhà, có xe, vợ con đầy đủ. Hắn cho vây lấy lãi, xung quanh đương nhiên cũng có một vài tên có máu mặt.
Tôi thẩy sấp giấy toàn chữ là chữ xuống mặt bàn rồi tiến lại gần Hắc Tiếu, hắn giương mắt nhìn tôi, cặp mắt khiến tôi muốn nổi súng kết liễu đời hắn ngay tức khắc.
Tôi mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo da không dây bó sát người, bộ đồ hở ra khoảng vai và phần bụng tôi. Tôi đi một đôi boot cao tới gối, tôi đạp lên vai hắn nói nhẹ vài tiếng, hắn không khách khí cười lớn như một tên điên trốn trại.
- Tao chỉ muốn biết ai đứng sau sai bảo mày thôi, đơn giản thế cũng chẳng thể trả lời.
- Ha ha ha....! Các người cũng trông cũng có quyền thế, ít nhất phải biết luật chơi của người "mua" và người "bán" chứ
- Tao biết, nhưng mày có quyền im lặng còn....vợ con mày....tao không chắc
- Tiểu nhân
- Này này cho vay lấy lãi cao không trả thì đập phá chém giết hẳn là không được gọi là tiểu nhân nhỉ? Người sai mày gây chuyện vừa cắt đứt một con đường của cô gái trẻ có hai đứa con xinh xắn chưa đầy hai tuổi, còn đánh đập biết bao nhiên công nhân có gia đình như mày, lại lãng phí tài nguyên đất nước vì làm hỏng một công trình....ai cha xem ra nhà ngươi cũng thuộc dạng quân tử nhỉ?
- ...................
Tôi bỏ đi một mạch, ba tôi cùng chẳng muốn ngồi lại, mọi người vẫn canh gác nhưng không tra tấn gì hắn cả. Vẫn giữ cho hắn cái suy nghĩ " Không biết giờ này họ đã làm gì vợ con mình rồi". Đó là việc làm ác nhất tôi từng làm, đánh đòn tâm lý, tôi đã nhiều lần phải chịu như thế cũng nên cho người khác thử nghiệm một chút.
Mặt khác tôi cũng đã đưa cho vợ con hắn một số tiền và một chuyến di cư ra khỏi mãnh đất xinh đẹp này.
Lại một ngày dài trôi qua, tôi vẫn đang loay hoay với giấy trắng bút chì, trời dần rơi vào trạng thái mất đi ánh dương. Sáng nay tôi có gọi cho hai ngôi sao nhỏ, chúng rất vui vẻ nói chuyện với tôi, tôi đã hứa khi về sẽ mua thật nhiều quà cho chúng, chúng khoe với tôi hôm qua vừa ăn cháo bà nội nấu ăn hết không bỏ.
Karen bưng lên cho tôi một phần ăn tối kim luôn cả ngày chưa ăn, cả hai người bọn tôi đang rơi vào tình trạng mất cân bằng ngày đêm. Có khi thức trắng đêm sáng lại chỉ ngủ bù vài tiếng, nhìn hai bọn tôi khác gì gấu trúc với cặp mắt tối màu.
Karen vừa quen một anh chàng rất tốt, nói nào ngay thì anh ấy làm đến chức...chức gì nhỉ? A! Giám đốc điều hành của bộ phận lắp ráp xe ôtô, gia thế cũng tốt, được cái nhiệt tình, dạo này biết bọn tôi bận rộn anh thường mời hai người bọn tôi đi ăn trưa.
Tôi đây thì không gặp được con yêu, Karen chị yêu thì phải xa cách người bạn mới quen.....Haizzz~
Mà nói thật nhé miệng tôi không linh thì chắc thầy bói thất nghiệp hết cả rồi, vừ mới nhắc thì anh chàng giám đốc gọi cho Karen rồi kìa, bên đây đợi chẳng thấy tâm hơi tôi tự mình "quấy rầy" trước vậy.