Tôi bước đến cửa vào của sân bay, Tiểu Lâm và Tiểu Kì nhỏng nhẻo hôn tạm biệt tôi, tôi ôm chúng một lúc lâu rồi gửi lại hai đứa những nụ hôn ngọt ngào. Làm sao tưởng tượng được 24h tiếp theo tôi sẽ không thấy chúng ngồi bên cạnh mình nữa, không biết mọi người có thể chăm sóc chúng không, nữa đêm có gặp ác mộng không, không có tôi hát ru chúng chắc sẽ ngủ được sao?
- Hai đứa phải nghe lời ông bà nội và ba biết chưa? Mamy đi nhanh rồi về với hai con, không được nhỏng nhẻo, không được bỏ bữa ăn. Lâm Lâm, không có mamy con phải biết chăm sóc mình, phải chăm sóc em. Kì Kì không được bướng bỉnh với mọi người biết không?
Hàn Lâm: Mamy...mamy đi nhanh...
Hàn Mạc Kì: Mamy..gọi cho Kì Kì....hát cho Kì Kì
- Mamy nghe rồi. Nhuận ca, anh nhớ phải ở bên con mọi lúc biết chưa? Em mà biết anh bỏ rơi chúng em sẽ cho anh biết tay.
- Ừ anh sao có thể để con anh không vui cơ chứ. Em cũng nhớ phải giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức lại sinh bệnh thì không hay đâu.
- Vâng, em giải quyết xong liền sẽ về, chậm nhất là sáng mai thôi.
Lúc tôi bước vào trong ba người họ vẫn dõi theo tôi, chưa lần nào tôi lại cảm thấy đây như chính là cuộc chia tay thật sự. Tôi vừa rời xa hai ngôi sao bé nhỏ mang đến cho tôi rất nhiều hy vọng và hạnh phúc, tôi phải cố gắng giải quyết rắc rối nhanh nhất có thể.
Việc chia tay đọng lại trong tôi gần nửa ngày, ngồi trên xe đến cửa hàng đang sửa chửa tôi và Karen nhanh chóng trao đổi tài liệu. Từ lúc đến Pháp tôi về tòa thành một lúc rồi cùng Karen đi giải quyết việc xưởng vải không giao đủ vải cũng không chịu bồi thường, bây giờ lại đến Paris xem xét việc cửa hàng bị tổn thất.
Nghe đâu công nhân sửa chữa bị hành hung, đáng lí ra hôm nay là bắt tay vào trang trí vậy mà kính, tường đều bị phá hỏng. Thiệt là muốn điên cả đầu.
Tôi đã nhờ người điều tra những tên đã đến gây sự, đúng là người sau lưng chúng không nhỏ, đến khi tôi cho người bắn bị thương một tên trong đám, bọn chúng mới tái xanh mặt cầu xin tôi.
- Tao hỏi lần nữa ai đứng sau thao túng tụi mày, tao không cần biết người đó hăm he gì nhưng trước mắt là mạng chó của tụi mày đang nằm trong tay tao.
- Chúng tôi xin cô, chúng tôi là dân chợ đen làm việc này cũng là vì tiền....nhở may ra ngoài lại bị....chúng tôi cũng khổ lắm.
Tôi ngồi ở ghế, hai bên là người của tổ chức mỗi người cầm một cây súng đang trong tư thế sẳn sáng nghênh đón. Tôi cũng ngầm hiểu người đứng sau chí ít cũng có thế lực, vã lại nếu biết mà tìm đến tôi cũng phải quen biết mà đang ở tình trạng ghét bỏ tôi cực độ.
- Nói!
Tôi không kiên nhẫn đâu, trước đến nay đều vậy. Tôi quát một tiếng chúng cúi đầu lạy lục van xin tôi, cái cảnh tượng này đâu còn lạ lẫm gì.
- Nói thì tao còn cho tụi mày đường trốn khỏi đất Pháp, bằng không đến cả cửa tụi mày cũng đừng mong bước ra được.
- Thật thì chúng tôi chỉ nghe theo Hắc Tiếu thôi...chúng tôi không trực tiếp giao dịch với người ra lệnh....à phải...nghe đâu tên đó cũng là người có máu lắm.
- Giữ chúng lại đây, cho chúng ăn uống thoải mái khi nào tìm được tên kia sẽ đưa chúng sang nước khác. Phải huy động người tìm cho ra tên Hắc Tiếu.
Lúc tôi rời khỏi đó đã tầm 7-8h, cả buổi sáng hao phí chỉ vì mấy tên cóc nhái này. Tôi quay lại cửa hàng, Karen đang thanh toán tiền công và tiền bồi thường cho mấy công nhân. Tôi nhìn quanh rồi bảo Karen tìm một đám công nhân khác mà phải làm nhanh hơn, tôi sẽ cho người đến bảo vệ 24/24.
Giờ lại lòi đâu ra việc thiết kế bị đánh cắp, số ren sắp dúng đến đều bị thương hiệu khác thu mua hết không thể tìm ra noi nào con nữa.
Karen nói mới chiều qua nhãn hiệu cạnh tranh với chúng tôi tung ra một loạt mẫu thiết kế theo xu hướng " lá rụng" giống tôi thiết kế mấy ngày ở Mỹ, thiệt là nghe xong chỉ muốn ôm cục tức nhảy xuống biển cho rồi.
Lúc về lại tòa thành tôi và Karen lại phải loay hoay tìm chủ đề mới rồi phát thảo sơ qua, vì chúng tôi không phải một công ty thời trang mà chỉ là một nhãn hiệu nhỏ may mắn được mọi người biết đến, nên khi làm việc chỉ có hai người chúng tôi.
Karen gọi gần cả chục cú điện thoại để bàn về vải và các loại phụ kiện chuyên dụng, nhiều nhà cung cấp quen biết lâu lại nổi hứng đặc điều kiện tùm lum. Tôi thì vò đầu bứt tóc để múa ra được vài đường vô dụng trên trang giấy trắng, thật là không điên lên thì uổng cho người lập kế hoạch phá hoại này rôi.
Mãi đến khuya tôi mới khuyên Karen dừng lại để ăn uống lấy sức, mẹ tôi làm rất nhiều món ngon và bổ nhưng thật tình thì tôi nuốt không nỗi nữa rồi. Lúc tắm rửa xong tôi mới hay là mình quên gọi cho con, sao tôi có thể lơ đãng đến độ đó chứ, tôi nhanh chóng bấm số điện thoại Hàn Nhuận, sau vài hồi chuông thì anh bắt máy.
- Sao giờ em mới gọi cho anh? Công việc bận lắm à?
- Vâng, có rắc rối không nhỏ đâu anh...nhưng em tin sẽ giải quyết ổn. Sợ rằng không về được như đã hẹn. Mà con ngủ chưa anh?
- Con ngủ rồi, chúng nói là không sao tại mamy bận nên chúng không buồn. Em cứ làm cho xong việc khi nào hoàn tất hẳn về.
- Ừ.....em xin lỗi, anh nói với con đừng lo lắng em sẽ về nhanh thôi. Khuya rồi anh ngủ sớm đi, mai em gọi lại sau.
- Em đừng nói là mình vẫn còn cầm cây bút trên tay đó nha!
- Em không muốn nói đâu nhưng sự thật là vậy đó
- Nghỉ ngơi sớm một chút, biết đâu ngày mai sẽ ổn.
- Vâng, anh ngủ ngon.
- Em cũng vậy.