Ngoài đường, không khí tết tràn đầy, nhà nào cũng sắc đỏ, người người mua sắm tết rộn ràng, chỉ duy nhất một nơi vẫn bình thường đó là Nguyệt Vân Cung.
Vương phi nói không cần trang trí cứ để như thường vì có hay không cũng giống như nhau, ngày mai nữa thôi nhưng nàng vẫn chưa có chút thông tin gì. A Tứ sau mỗi lần về đều là cái lắc đầu. Thượng phu nhân có vẻ yên phận và tiều tuỵ hơn sau khi lão gia bị đưa đi.
“Dạ Thu, muội nói Vương gia có băng khí?”
“Dạ?... Theo muội cảm nhận được là như vậy, cũng không chắc… mà sao tỷ lại hỏi như thế…”
Đột ngột bị hỏi vấn đề không liên quan mấy, Dạ Thu có chút ngẩn người. Vân Nguyệt khẽ lắc đầu, nếu Vương gia là băng khí thì người hại nhà nàng không thể là Vương Tử Dực… nhưng cái tên Hàn Vương…
Vân Nguyệt mỗi lần đau đầu, nàng thường tự nhốt mình vào trong chính không gian của bản thân, từng ngọn lửa được nàng ép xuống, chợt đôi mắt rực lửa mở ra rồi biến mất… Nàng giơ tay đón lấy tiểu bạch, lấy tờ giấy nhỏ ở đó.
Minh Minh yên tâm, tạm thời mẫu thân vẫn ổn.
Chỉ vỏn vẹn vài từ cũng làm nàng nhẹ nhõm, khoé môi khẽ cong, sau chuyện này nàng sẽ quay về.
Cuối cùng ngày đó cũng đến, Thượng Vân Nguyệt một thân bạch y, nàng cài trâm hoa mai đơn giản cố định một phần tóc, còn lại để thả tự do. Vương phi hy vọng chiếc trâm như mẫu thân quá cố ở bên ủng hộ nàng
“Mẫu thân, người trên trời cầu an lành cho ông ấy.”
Vân Nguyệt ngước mắt lên trời khẽ thì thầm, bầu trời hôm nay trong xanh quá hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
A Ly lên tiếng nhắc nhở, cũng không thắc mắc nhiều khi nàng vào cung mà ăn mặc quá sức giản đơn vậy mà nó vẫn không che lấp vẻ đẹp kiều diễm.
“Tỷ tỷ, chúc người mọi sự thành công.”
Dạ Thu đợi nàng ngoài cửa, vì không tiện nên chỉ có A Ly cùng A Tứ đi theo nàng. Vân Nguyệt mỉm cười xoa nhẹ đầu Dạ Thu tỏ ý đã biết, A Ly đỡ nàng lên kiệu rồi ngồi phía ngoài, A Tứ đi bộ cùng với người đưa kiệu.
Bên ngoài Thừa Ty rất đông người dân vây quanh xem, cũng phải chỉ sau hôm nay đã đến tết, sự việc này còn náo động đến ngoại thành, chuyện vui thế này sao không thu hút cho được.
Vương phi điềm tĩnh đi thẳng vào trong bỏ mặc những ánh mắt đủ sắc thái chiếu lên người nàng, quân lính bắt đầu tản ra làm nhiệm vụ tránh ai đó xông vào gây rối.
“Tham kiến Vương phi…”
Một vài người nhìn thấy nàng vẫn cúi đầu chào, còn lại vẻ mặt thản nhiên như không, có lẽ họ nghĩ sau hôm nay nàng cũng chỉ là Vương phi không có chỗ dựa. Vương phi không để ý mà mắt nàng nãy giờ đặt trên thân ảnh áo trắng đang quỳ dưới đất.
“Phụ thân… người…”
Thượng Vân Nguyệt quỳ xuống trước mặt ông, ánh mắt có bao nhiêu xót xa đau đớn. Thượng lão gia chỉ sau chưa đầy tuần bị giam giữ đã già đi như ông lão vậy, tóc tai bù xù râu ria, thân thể trước đó gầy yếu nay lại càng tệ hơn.
“Nguyệt nhi… phụ thân không thể bảo vệ con được nữa, sau này không được tuỳ hứng theo mình…”
Thượng lão gia trông thấy nàng đôi mắt không tiêu cự bất chợt có độ sáng, ông còn sợ hôm nay nàng không được đến. Có điều phép vua phải thua tình người, dù sao Thượng lão gia là cha của Vương phi, không lẽ nào bắt ép nàng không được đến.
“Phụ thân… con sẽ không để người có chuyện gì… Nguyệt nhi còn phải dựa vào người nữa…”
Thượng Vân Nguyệt vội nắm lấy tay ông ngắt lời, không rõ đó là lời trấn an hay là sự thật, Thượng lão gia mỉm cười.
“Thượng lão gia… đề nghị ông nói rõ mọi việc liên quan đến làng Thanh Yên…”
Vì Thượng lão gia đã tạm thời bị cắt bỏ chức Thượng thư bộ hình nên bây giờ trong câu hỏi ai biết có mấy phần khinh bỉ.
“Ta phụng mệnh triều đình đến đó thay cho viên quan mới chưa có… chỉ có một thời gian thì ta ăn chặn kiểu gì…”
Thượng lão gia bình thản nói, ông không ngờ sau khi thụ lí một vụ án lại bị điều ra ngoại thành. Dù nơi đó khó khăn, hẻo lánh nhưng ông không phàn nàn nhưng đời có mấy chữ ngờ… Lúc đó lại là thời điểm cứu tế cho họ, vì ông chỉ nhận lệnh tạm thời nên trước giờ như nào ông vẫn để họ làm như thế mà không xem xét kĩ càng…
“Thượng lão gia ăn nói cẩn thận, ông nghĩ mình vẫn là Thượng thư bộ hình cao thượng sao?... Không những thời gian đó mà về sau…”
Tiếng bàn đập cùng giọng nói nóng giận, chính là của tên cấp dưới trước đó, có lẽ hắn hả hê khi mình lại trên cơ mà tra hỏi ông.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bẫy Tình
2. [Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
“Thưa Viên quan, ông nói như thế hẳn là có bằng chứng… vậy có thể cho ta xem thử không?”
Thượng Vân Nguyệt nãy giờ đứng im nhưng ai biết tay nàng đã cuộn tròn đến nỗi móng tay đâm vào mà nàng chẳng biết. Họ lại còn muốn đổ thêm tội lên đầu ông nên nàng mới cắt ngang.
“Vương phi nên biết vì sao người được ở đây.”
Ông ta vẫn có chút dè chừng nàng nhưng lời nói như đang chế giễu chức Vương phi vậy.
“Sao nào, hay ngài chỉ nói cho sướng miệng chứ không hề có thứ gọi là bằng chứng… vậy thì thả người được rồi đấy…”
Vương phi chả có gì tức giận với ông ta, nàng chuẩn bị quay người đỡ ông dậy thì ông ta đành đưa một vài tờ giấy đến trước mặt nàng.
“Hừ,… chỉ vài thứ giả danh này mà các người dám làm như vậy…”
Vân Nguyệt nhìn lướt qua rồi vứt cái được cho là bằng chứng xuống đất mà lia mắt nhìn bọn họ. Cả đám đứng tái mặt với hành động của nàng, ông ta do bẽ mặt hay bị trúng tim đen mà gương mặt đỏ bừng, định động chân tay với nàng thì ngay tức khắc A Tứ đã chắn trước mặt.
Sau thời gian theo nàng, khí chất A Tứ đã khác hoàn toàn cộng thêm thân hình to lớn đã đè bẹp được ông ta.
“A Tứ.”
Nghe nàng gọi, A Tứ mới lùi lại đằng sau, nàng nhìn ông ta cao giọng.
“Việc này ta muốn đích thân Hoàng Thượng xử trí, một Viên quan nhỏ nhoi như ông… không đủ tư cách.”
Mấy chữ cuối nàng còn cố tình nhấn mạnh, ông ta chuẩn bị sừng cổ thì tiếng Ngô công công vọng vào.
“Hoàng Thượng giá đáo.”
Vương phi có chút khó hiểu, nàng chỉ mới nhắc mà đã thiêng vậy sao, quay qua nhìn A Ly và A Tứ cũng chung vẻ mặt đó. Còn ông ta vừa hoang mang vừa có chút chột dạ, sao Hoàng Thượng đến mà không ai nói.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng bước lên nơi ông ta vừa ngồi, nhìn một lượt rồi phất tay cho mọi người đứng lên.
“Là chuyện của Thượng thư bộ hình, ta không làm gián đoạn chứ?”
“Dạ không… không ạ.”
Viên quan lắp bắp lắc đầu, Vương phi bĩu môi khinh thường ra mặt.
“Được vậy cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta.”
Ngồi một thân lù lù vàng choé như thế, muốn coi là vô hình thì bớt phô diễn, Vương phi thầm khinh bỉ sao nàng cứ thấy giống ai đó.
Thượng Vân Nguyệt rút trong tay áo ra một cuốn sổ mỏng đưa cho A Tứ, hiểu ý liền cầm đi lên phía trước, đến chỗ Viên quan dừng lại rồi bước thẳng, nghiễm nhiên không để ông ta vào mắt.
Viên quan có chút chột dạ nhưng bị một tên cận vệ xem thường làm ông ta quên luôn sự bồn chồn đó. Nhưng chỉ một lát thôi sự bồn chồn đó sẽ thành sợ hãi thật sự.
Mn đừng quên LIKE VOTE và để lại bình luận góp ý cho truyện nhé?
Chương này dài hong nè, hơn 2 tiếng của au lận, cầu an ủiii?