Khi vẫn còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, hắn vô cùng ao ước tình thương của mẹ, hắn không hiểu vì sao Từ Huệ lại thương em trai nhiều hơn, trong khi hắn cũng là con ruột kia mà. Nhưng từ khi phải ra chiến trường, bản thân phải đối mặt với biết bao khó khăn, dù trong lời đồn đại hắn là kẻ máu lạnh khiến bao kẻ khiếp sợ nhưng khi đối diện với nguy hiểm thì hắn cũng gióng như bao người, cũng biết sợ hãi.
Cảm giác đó đến bây giờ đã chẳng còn vì quá chai sạn, trong lòng chỉ có hận thù bởi vì sự đối xử bất công của mẹ.
Người đàn ông chăm chăm nhìn mẹ mình, sau đó thở dài, chẳng biết là vì chán nản hay đã quá mệt mỏi, hắn thực sự chỉ muốn sống yên ổn thôi, chẳng còn mong cầu thứ tình cảm khong bao giờ có được đó nữa.
" Mẹ về đi".
" Bá Tư, những chuyện khác con có thể tuỳ hứng nhưng với chuyện này thì...".
" Từ trước đến nay con có lần nào được tuỳ hứng?!!!" - Bao nhiêu uất hận bộc phát chỉ vì câu nói ấy, ngài công tước thét lớn.
Từ nhỏ đến lớn việc gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của bà, đến lúc lên chiến trường, hắn khi đó còn tâm tâm niệm niệm phải cố gắng thể hiện, chỉ cần làm tốt hơn em trai thì mẹ sẽ nhìn hắn bằng đôi mắt khác.
Nhưng kết quả thì sao?
Trên hành lang tối đen như mực, người phụ nữ đang bấu víu lấy đầu vai của chàng thiếu niên mười mấy tuổi, tàn nhẫn cầu xin:
" Tư, em trai yếu ớt không thích hợp ra chiến trường...".
Những thứ đọng lại trong đầu hắn đến giờ chính là câu 'con bản tính khát máu...' mà bà nói, là chính mẹ ruột của hắn nói.
Bây giờ lại bảo hắn tuỳ hứng trong mọi việc? Có nực cười hay không?
Lúc nhận ra thì cô gái đứng bên cạnh đã bị giật mình, hắn liền nhẹ giọng:
" Khiến em sợ rồi?".
Lưu Ly lắc đầu, bàn tay nhỏ đặt lên ngực hắn vuốt vuốt như thể đang cố gắng an ủi:
" Tư... nóng giận... có hại lắm".
" Nói được? Trước giờ cứ tưởng bị câm, hoá ra là giả vờ?" - Từ Huệ châm chọc.
" Còn không mau tiễn khách?!" - Người đàn ông lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn mà quát.
" Chẳng lẽ con định cưới cô ta?".
" Đúng thế, vậy nên mẹ đừng có nghĩ đến việc liên hôn cùng với hoàng thất".
" Con bị điên rồi à, cô ta là gì mà so với công chúa, con thà chọn cô ta cũng nhất quyết từ chối hôn sự này thì sẽ bị tội gì có biết không?".
" Con có hôn ước từ bao giờ mà gọi là từ chối? Là do mẹ tự quyết định, thì mẹ hãy tự lo liệu".
Hắn là người đã quyết tâm làm gì đó thì sẽ không bao giờ thay đổi, là mẹ bà hiểu rõ điểm này, vậy nên Từ Huệ lập tức nhìn đám binh lính phía sau rồi chỉ tay về phía Lưu Ly, lớn tiếng:
" Mau bắt cô ta lại".
Việc hôn sự này không thể bị phá hỏng vì bất kỳ lý do nào, càng không nên vì một nô lệ thấp hèn...
Truyền ra bên ngoài thì thể diện còn đâu?
Người đàn ông không hoảng hốt, chớp mắt một cái, khí tức liền thay đổi. Ba Lạc Bá Tư chẳng thèm nhìn đông ngó tây, chỉ chậm rãi nâng tầm mắt, dù hắn chỉ nhìn một chỗ cũng đủ khiến cho người khác run sợ.
" Kẻ nào dám?".
" Vì một tiện tỳ mà con lại dám...".
" Là mẹ đưa người đến chỗ con gây rối trước. Dường như mẹ quên lời con nói khi nãy rồi thì phải... mẹ là mẹ ruột cho nên con không động vào mẹ, nhưng những kẻ khác con không dám chắc".
Từ Huệ trong lòng dâng trào lửa giận, bà biết hắn là người nói được làm được, dù hiện tại không có vũ khí nhưng chẳng có gì ngăn được, binh lính của đại công tước tuy có chút bản lĩnh nhưng nếu để so với người đánh trận như cơm bữa mà nói thì còn thua kém xa.
Dù vậy, Từ Huệ vẫn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức vẫy tay ra lệnh:
" Mau lên, chỉ cần bắt được cô ta thì sẽ có thưởng".
Ba Lạc Bá Tư run cũng chẳng thèm, phì cười.
Hắn cảm thấy có chút mỉa mai khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lạnh giọng mà nói:
" Hào Kiện, lấy kiếm ra đây".
Binh lính nhìn thấy thanh kiếm dài dần dần được trao vào tay hắn, có chút lo sợ mà lui về sau. Người đàn ông trong mắt chẳng có lấy một tia ấm, chỉ khi xoay đầu sang cô gái bên cạnh, hắn mới giống một con người:
" Em vào nhà đi, ta xử lý xong sẽ vào với em".
' Xử lý' ý là gì?
Cô gái nhỏ lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của hắn.