161.
Buổi chiều, nhà trường tổ chức chương trình hoạt động xanh hóa môi trường.
Các bạn học sinh đều rất vui vẻ.
Chỉ cần không phải học, mọi người đều vui vẻ.
Xe đi đến nửa đường, tôi vứt bỏ cô bạn Trương Xoa Xoa ngồi cạnh mình, không biết tại sao cậu ấy cứ kích động cứ sấn lại làm tôi không ngủ được, thế nên tôi xin lớp trưởng đổi chỗ với mình.
Lớp trưởng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhìn chỗ ngồi mới với cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh, lòng tôi vui mừng khôn xiết.
A, nếu trên xe không có chủ nhiệm khoa, ngay đến tiếng phổ thông cũng không đạt chuẩn kia thì thật tốt biết bao.
162.
"Màu xanh là cội nguồn của rừng rậm, màu xanh là hi vọng của rừng rậm."
"Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi (Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi: giữa sớm tháng ba về trên thôn làng, chim chóc đua nhau hót vang, hoa cỏ vươn mình đua sắc)."
"Chúng ta phải tuyên truyền cho các em học sinh có ý thức yêu thương và bảo vệ nguồn tài nguyên rừng."
163.
Tiếng phổ thông của cô ấy còn không chuẩn, làm sao có thể làm giáo viên được chứ?
"Hơn nữa bây giờ không phải mới tháng 12 thôi sao?" Tôi quay sang trách móc với cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh, phát hiện cậu ấy đã ngủ mất từ bao giờ.
164.
Dịch Gia Ái khẽ tựa đầu lên vai tôi, khuôn ngực phật phồng, hàng lông mi cong vút.
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ như không nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của bản thân.
Tôi quay đầu nhìn Trương Xoa Xoa và bạn cùng bàn mới của cậu ấy ngồi kế bên nhau.
Phát hiện Trương Noãn Noãn đã ngủ gục trên vai lớp trưởng.
165.
Tôi thấy nước miếng Trương Xoa Xoa sắp rớt ra rồi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì không ngồi cạnh cậu ấy.
Tôi có chút đồng cảm với lớp trưởng.
166.
Mệt mỏi cả quãng đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu vườn xanh ngắt.
Một trận gió thổi tới.
Tôi hỏi cô bạn Dịch Gia Ái vừa tỉnh ngủ ở bên cạnh.
"Đây thật sự không phải... bãi đất hoang chứ?"
167.
Ngày đông lạnh giá, các lớp tự tập hợp, sau đó giáo viên chủ nhiệm sẽ dẫn từng lớp đi trồng cây.
Cô Lý, tại sao cô lại đứng cạnh cô Hoàng.
Lớp chúng em đâu có phó chủ nhiệm?
168.
Nghe nói hoạt động lần này do giáo viên chủ nhiệm các lớp đề xuất, chúng tôi cởi áo khoác ngoài, mỗi người cầm một chiếc xẻng và bình nước nho nhỏ, giống như mấy đứa trẻ con đi du xuân vậy.
Làm ơn đi, chúng em không phải học sinh tiểu học nữa rồi.
Nhưng nghịch cái bình nước này vui thật.
169.
Các bạn học sinh chia hai người một nhóm, giáo viên cũng chia hai người một nhóm.
Tôi nhìn thấy cô Lý lén lút đứng sau lưng cô Hoàng.
Cô Hoàng lườm cô Lý, không thèm quan tâm cô ấy, thông báo chia nhóm theo chỗ ngồi.
Cô Lý, cô đừng cười nữa.
Miệng cô rộng đến mang tai rồi.
170.
Hồi tiểu học tôi cũng từng tham gia tết trồng cây, cũng giống như thế này.
Mấy đứa trẻ xếp thành hàng, giáo viên đi phát cây.
Sau đó cùng nhau đem đặt cây giống xuống hố rồi lấp đất lên.
Lần này cô chủ nhiệm Tằng đích thân phát cho mỗi người chúng tôi một túi hạt giống.
171.
Cây giống của tôi đâu?
172.
"Sao Cái trường này có thể keo kiệt đến thế chứ?"
"Chúng tôi phải trồng hạt giống sao?"
"Muốn trêu chúng tôi à?"
Cô giáo Lâm, giáo viên môn Sinh học đi cùng đoàn tỉ mỉ quan sát.
"Đây là hạt giống cỏ."
173.
Chúng tôi đến một vùng đất khô cằn, để trồng cỏ.
Nghĩ mà thấy, thật cạn lời.
174.
Cô chủ nhiệm Tằng dụi mắt tỉ mỉ quan sát.
"A, xin lỗi nhé, hình như tôi mang nhầm rồi."
"..."
"Không sao, chúng ta tiếp tục trồng cỏ đi."
175.
Cái gì mà "Màu xanh là cội nguồn của rừng rậm, màu xanh là hi vọng của rừng rậm."
Cái gì mà "Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi."
176.
Cuối cùng, cô Lâm dẫn các bạn học sinh đi trồng hạt giống cỏ, đào đất, trồng xuống, rồi tưới nước.
Chúng tôi nhanh chóng quan sát rồi làm theo.
Đất rất mềm rất xốp, hình như trước đó đã có người xới lên, chúng tôi cứ thế mà trồng xuống, cầm chiếc xẻng xới đất vui quá.
"Mảnh đất này trước đây từng là công trình xây dựng, mọi người cẩn..."
177.
"Báo cáo cô giáo, cô Phùng ngã xuống hố rồi ạ."
Tôi nhìn thấy cô Lục xắn tay áo đi đến.
"Báo cáo cô giáo, cô Lục cũng ngã xuống hố rồi ạ."
178.
Hai cô giáo của chúng tôi được cô Triệu cứu lên một cách dễ dàng.
Mọi người tiếp tục trồng cỏ, thật sự không có tinh thần gì cả.
Cô Cúc, giáo viên Âm nhạc đề nghị mọi người hát ca cho có tinh thần.
"La la la, trồng mặt trời. La la la, trồng mặt trời."
Cô Lâm bắt nhịp, sau đó mọi người rời rạc hát theo.
Cuối cùng cô Lý đứng cạnh cũng hát vang lên, cô Hoàng đứng bên ghét bỏ nhìn cô Lý.
179.
Sau đó, cô Hoàng cũng hát theo.
Rồi mọi người không hát nữa.
180.
Tôi có chút buồn cười.
Nhưng tôi vẫn chưa chép xong năm lần bài Ngữ văn trước đó.