142.
Trường học có quy định là buổi trưa không cho phép học sinh ra khỏi trường, cơm trưa có thể tự mang đi hoặc ăn ở nhà ăn.
Nhà tôi không ai giúp tôi chuẩn bị cơm trưa, mỗi ngày họ còn bận cãi nhau, bữa sáng tôi cũng chỉ ăn bánh mì rồi phủi mông đi học.
Thế nên buổi trưa tôi cũng chỉ có thể chen chúc trong nhà ăn.
Tôi liếc nhìn Trương Xoa Xoa bên cạnh.
"Tại sao cậu không ăn cơm với bạn cùng bàn của cậu?"
"Đương nhiên là do mình vẫn còn yêu Thập Tử cậu đấy." Trương Vũ Hâm chống nạnh đứng trước mặt tôi.
"Nói tiếng người đi." Tôi hòa trong dòng người đang xếp hàng dài chờ gọi đồ ăn.
"Cậu ấy mang cơm đi, còn bảo lúc ăn cơm phải học Tiếng Anh, mình sẽ làm phiền cậu ấy..."
143.
Đáng đời, ai bảo cậu ngồi cùng bàn với học bá.
Tôi bỗng cảm thấy trong họa có phúc.
"Cậu... tại sao không ăn cơm với bạn cùng bàn mới của cậu?" Trương Vũ Hâm xoa cằm, "Không phải buổi sáng trên lớp vui vẻ lắm sao, à, mình biết rồi, cậu ấy muốn ăn cơm cùng người khác."
Tôi đỏ mắt nói "phiền muốn chết".
"Gia Ái nói buổi trưa có việc sẽ mua bánh bao ăn đi nghỉ trưa rồi."
Tôi không muốn lộ ra rằng bản thân chỉ có một mình trước mặt Trương Vũ Hâm.
144.
"Ờ." Trương Vũ Hâm xếp hàng sau tôi.
Sau hai giây, cậu ấy chọc lên vai tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Gia Ái cùng cô bạn mới chuyển tới từ trường bên Từ Ngôn Vũ, cầm hộp cơm đi qua trước mặt tôi.
"Ờ." Tôi nói.
"Chúng ta ăn cơm cùng nhau đi..."
145.
Gọi xong đồ ăn, nhà ăn cũng chật ních người, tôi và Trương Vũ Hâm lén lút chạy đến nhà ăn giáo viên bên cạnh.
Nhà ăn giáo viên rất ít người, thỉnh thoảng cũng có học sinh lén lút vào đây ăn cơm.
Tôi cầm hộp cơm, ánh mắt nhìn thấy cô Hoàng ngồi đằng kia.
"Cô Hoàng." Tôi và Trương Xoa Xoa ngồi đối diện cô ấy.
"Trùng hợp quá." Tôi giơ tay, cầm đũa lên. Harry Potter fanfic
"Trùng hợp quá."Cô Lý từ phía sau bước đến, trên tay còn cầm hai hộp cơm.
146.
A, chỉ là đồng nghiệp hôm nay cùng nhau ăn cơm mà thôi.
147.
Tôi cúi đầu ăn cơm, Trương Vũ Hâm cũng cúi đầu ăn cơm.
Nhìn cô Lý có vẻ như không để ý, đem hộp cơm màu vàng cho cô Hoàng.
A, hộp cơm giống nhau.
Tôi tiếp tục ăn cơm.
Hộp cơm mở ra.
A, món ăn giống nhau.
Tôi nhìn thấy Trương Xoa Xoa vội vã ra hiệu tay với tôi dưới gầm bàn.
148.
Tôi nhìn thấy rồi, tôi không mù nhé.
Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái dưới gầm bàn, biểu thị tôi đã nhìn thấy.
Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cô Lý đang gắp súp-lơ vào bát cô Hoàng, cô Hoàng gắp hai miếng thịt cho cô Lý.
Tôi ngẩn tò te.jpg
"Em muốn ăn không?" Cô Hoàng nghi hoặc khi thấy tôi nhìn chằm chằm miếng thịt trên đũa của cô ấy.
Tôi vội lắc đầu, vờ như không thấy ánh mắt cô Lý nhìn chằm chằm tôi.
149.
"Đình Đình tang..." Cô Lý bĩu môi.
"Cô Lý, đừng gọi thế trước mặt học sinh." Cô Hoàng gắp miếng cơm vào miệng nhai nuốt.
Tôi và Trương Vũ Hâm ngậm chặt miệng, giả vờ như không nghe thấy gì.
Dù sao biết quá nhiều cũng không thể sống lâu.
Cô Lý rất hài lòng với thái độ của chúng tôi.
"Mình không thích ăn súp-lơ..."
Cô Hoàng liếc cô ấy, ăn hết súp-lơ trong bát của cô Lý, sau đó đút một miếng thịt vào miệng cô Lý.
150.
Hả?
Hình như ban nãy tôi bị mù hai giây.
Trương Vũ Hâm, cậu ở đâu?
151.
Ăn được nửa bữa, cô Phùng và cô Lục đi đến.
Tôi nuốt cơm, không biết tại sao Trương Xoa Xoa bên cạnh bắt đầu kích động.
Tại sao cái người này lại đột nhiên quan tâm đến cô Phùng và cô Lục thế chứ?
"Em chào cô." Tôi nuốt cơm rồi chào hỏi các cô.
Cô Lục cười cười với tôi, sau đó chào hỏi Trương Vũ Hâm.
"Trương Vũ Hâm, chào em."
152.
Hả?
Tôi nhớ bài tập Tiếng Anh lần trước, Trương Xoa Xoa đạt hạng ưu đúng không?
Chẳng trách cô Lục lại thích cậu ấy như thế.
Còn đặc biệt chào hỏi nữa.
153.
"Vâng, cô Lục, cô và cô Phùng cũng đi ăn ngoài sao?"
"Ừm." Cô Lục mở hộp cơm, "Lười nấu ở nhà."
Cô Phùng mạnh mẽ gật đầu.
154.
Em hỏi cô Lục mà.
Cô Phùng, cô gật đầu cái gì chứ?
155.
"A? Cô Lục, hôm qua em nhìn thấy tay cô còn đeo nhẫn mà, sao hôm nay lại tháo xuống rồi ạ?"
"À, có chút chuyện, không tiện nên tạm thời tháo xuống."
Cô Phùng ngồi cạnh lại mạnh mẽ gật đầu.
156.
Em nói này cô Phùng, cô có chuyện gì sao ạ?
Cô gật đầu là có ý gì?
Em hỏi cô Lục mà.
157.
Cảm nhận được không khí bữa cơm có chút khác lạ, tôi nghĩ ngợi giây lát, quyết định quan tâm một chút đến cô Lý, người mà tôi theo công đảng.
"Cô Lý, eo cô đã đỡ chưa ạ?"
"Hả?" Cô Lý cắn đầu đũa, vui vẻ. "Eo gì cơ?"
"Thì là... sáng nay cô Hoàng dạy thay, cô ấy nói... cô bị đau eo..." Tôi ngẩng đầu liếc về phía đối diện. Cô Hoàng đang cúi đầu ăn cơm, cô Lý nghĩ ngợi.
"Sáng nay có chút chuyện nên phải tới văn phòng giải quyết."
158.
A, hình như tôi biết được gì đó.
Chẳng trách tiết buổi sáng, cô Hoàng không có đáp phấn vào người tôi.
Cô Lý phản ứng ra, nhích đến cạnh cô Hoàng cười xấu xa.
"Cậu đau eo à?"
159.
"Bạn học Cung Thi Kỳ." Cô Hoàng nói.
"Dạ..."
"Bài tập Ngữ văn hôm nay chép lại năm lần."
160.
Vâng.
Em biết rồi.
Còn phải phân tích nữa.
Để em vững tin với đảng phái của mình, đúng không?